Sau khi hôn xong, Nguyễn Quỳnh Anh lùi lại vị trí cũ: "Được rồi chứ ạ?"
“Ừ.” Trần Vĩnh Hải khẽ gật đầu.
“Vậy em lên trước nha!” Nguyễn Quỳnh Anh chỉ chỉ tay lên trên.
Trần Vĩnh Hải lại chỉ "Ừ" một tiếng.
Cô vẫy tay, quay người đi về phía cổng.
Mới đi được hai bước, giọng nói của Trần Vĩnh Hải đột nhiên vang lên sau lưng anh: "Tối nay anh có tiệc, có thể về muộn lắm. Em ăn tối một mình nha."
Nguyễn Quỳnh Anh khựng lại rồi quay lại mỉm cười: "Em biết rồi."
“Đi nhé.” Trần Vĩnh Hải kéo cửa kính xe lên rồi lái đi mất.
Nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần, mãi đến khi không còn thấy nữa, Nguyễn Quỳnh Anh mới bước cổng Nguyễn thị, đi thang máy đến văn phòng.
“Chủ tịch, cô đến rồi.” Nhìn thấy cô đi vào, thư ký Diêm đứng dậy khỏi vị trí của mình.
Nguyễn Quỳnh Anh bước đến, đặt túi xuống: "Anh đang làm gì vậy?"
“Gần cuối năm rồi, và tôi đang kiểm lại các hạng mục.” Thư ký Diêm bước đến trước máy in nói.
Nguyễn Quỳnh Anh chợt bừng tỉnh gật đầu, sau đó thở dài một hơi, cười cười nói: "Hóa ra đã là cuối năm rồi."
“Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh quá.” Thư ký Diêm trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh kéo ghế ra ngồi xuống: "Đây là tài liệu của ngày hôm nay sao?"
Cô nhìn chồng giấy trên bàn.
Thư ký Diêm gật đầu: "Chỉ là một phần thôi. Sau khi điện thoại được tung ra thị trường, hoạt động kinh doanh của công ty rõ ràng đã tăng lên vài phần, sau này sẽ càng ngày càng có nhiều tài liệu hơn nữa. Vì vậy, chủ tịch, cô phải làm quen với mọi việc quản lý công ty càng sớm càng tốt."
“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.” Nguyễn Quỳnh Anh cười miễn cưỡng.
Chỉ có cô ấy biết rằng mình vốn dĩ không phải là người có năng lực quản lý công ty.
Cô có thể kiểm tra và phê duyệt một số tài liệu riêng lẻ là đã tốn rất nhiều năng lượng rồi
Nhưng bây giờ cô ấy là người duy nhất trong nhà họ Nguyễn, vì nhà họ Nguyễn, cho dù mệt mỏi thế nào cô ấy cũng phải gắng gượng bước tiếp.
“Được, vậy cố lên, tôi kiểm lại các hạng mục rồi gửi cho đi, để tất cả các bộ phận chuẩn bị.” Thư ký Diêm bấm chuột, xếp danh sách các hạng mục rồi bấm lại, nói.
Nguyễn Quỳnh Anh hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy sấp tài liệu, mở ra và bắt đầu công việc buổi sáng.
Đến trưa, bụng bắt đầu biểu tình.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính, đã mười hai giờ rồi.
Cô đặt bút xuống, dụi dụi đôi mắt đang cay sè của mình, mở ngăn kéo, lấy thẻ ăn trong đó ra, chuẩn bị xuống căng tin.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, cô đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang tiến đến.
“Cô Quỳnh Anh.” Người đàn ông bước tới và ngăn cô lại.
Nguyễn Quỳnh Anh lùi lại một bước, cảnh giác hỏi: "Anh là ai? Làm sao lên được đây?"
Người này gọi cô là cô Quỳnh, chắc chắn không phải là nhân viên của công ty.
Còn trực tiếp ngăn cản cô, rõ ràng người đến không có ý tốt.
“Cô đừng quan tâm về việc làm sao tôi đến được đây, tôi đến đây, chỉ hy vọng cô có thể đi cùng tôi một chuyến.” Người đàn ông không hề có chút biểu cảm gì lên tiếng.
Trái tim Nguyễn Quỳnh Anh chùng xuống, tinh thần càng ngày càng tỉnh táo, vừa lui bước đi về phía văn phòng, vừa lạnh lùng đáp: "Tôi không đi!"
Để cô đi một chuyến?
Chẳng lẽ lại có ai muốn bắt cóc cô sao?
Nguyễn Trâm Anh hay Lê Diệu Ngọc? Cũng có thể là Tô Yên Hồng và người đàn ông đeo mặt nạ sao?
Rất nhiều nghi vấn lướt qua trong đầu, vì chuyện này mà cô càng thêm căng thẳng, tốc độ rút lui càng nhanh.
Chỉ cần cô ấy lui vào văn phòng, cô ấy có thể lập tức bấm chuông báo động và báo cho bảo vệ tới.
Tuy nhiên, đời không như là mơ, khi cô vừa lui ra cửa phòng làm việc, người đàn ông đó đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và hằn học nói: "Không đi? Không do cô quyết định!"
Nói xong, anh ta lấy trong túi ra một chiếc khăn tay ướt, trong ánh mắt kinh hoàng của Nguyễn Quỳnh Anh, che mũi và miệng của cô lại.
Cô chỉ cảm thấy mình ngửi thấy một mùi khó tả, sau đó choáng váng và bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
Môi trường xa lạ khiến tinh thần của Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên chấn động, lập tức bừng tỉnh, vội vàng bật dậy vén chăn lên kiểm tra quần áo.
Sau khi kiểm tra qua một lượt, cô phát hiện ra quần áo của mình vẫn ổn, và không có cảm giác khó chịu hoặc dấu vết xâm phạm nào cả.
Cô thở phào nhẹ nhõm, tim đập loạn xạ đến mức vốn đau đến nhức nhối, cũng dần dần dịu xuống.
"May quá ..." Cô thì thầm.
Người đưa cô đi khỏi Nguyễn thị đã không làm gì cô cả mà chỉ đưa cô đến đây, nhìn không gian này có vẻ giống như một phòng khách sạn.
Nguyễn Quỳnh Anh đi quanh phòng, muốn tìm ra chút manh mối gì đó.
Ví dụ như người đưa cô đến đây, sẽ để lại vài vật dụng cá nhân, v.v., nhất định có dấu vân tay trên đó, cô cũng có thể sử dụng những thứ này làm chứng cứ để gọi cảnh sát bắt người đó, sau đó hỏi xem rốt cuộc ai đã bắt anh ta làm điều này.
Nhưng tiếc thay, người đó không để lại gì bất cứ thứ gì ở lại đây.
Cô cắn chặt môi dưới một cách thất vọng, Nguyễn Quỳnh Anh quay lại giường, tìm điện thoại di động, định gọi điện thoại, muốn Vĩnh Hải cử tài xế đến đón cô, sau đó nhân tiện kể cho anh nghe chuyện này.
Kết quả là cô lục tung trên giường nhưng không tìm thấy điện thoại di động, lúc này cô mới nhớ ra khi mình chuẩn bị xuống căng tin ăn cơm, không mang theo điện thoại di động.
Và điện thoại di động của cô vẫn ở trong văn phòng.
“Làm sao bây giờ chứ!” Nguyễn Quỳnh Anh bực bội vỗ trán.
Không có điện thoại di động, không liên lạc được với Trần Vĩnh Hải, thậm chí còn không biết đã mấy giờ rồi, nếu ở lại lâu hơn nữa cô không biết sẽ gặp nguy hiểm gì.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt tay và đi quanh giường.
Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm, đó là trốn khỏi đây!
Cô không biết người đó có khóa cửa hay không, nhưng cô vẫn mang theo chút hy vọng may mắn bước ra cửa mở thử.
Khi đặt tay lên nắm cửa, vặn nhẹ thì phát hiện ra nó có thể chuyển động.
Ngay lập tức, Nguyễn Quỳnh Anh đã vui mừng khôn xiết và gần như bật khóc vì phấn khích.
Cửa không khóa!
Nói cách khác, cô ấy có thể ra ngoài.
Không chút chần chừ, Nguyễn Quỳnh Anh rời khỏi phòng ngay lập tức và đi thang máy xuống sảnh tầng một.
Nhìn tấm phông trên tường đại sảnh, cô biết đây là khách sạn trực thuộc tập đoàn An Khánh
Bên ngoài khách sạn tối đen như mực, như đang nói cho cô biết, trời đã muộn rồi.
Về phần mấy giờ đêm thì cô không biết.
"Xin lỗi ..." Nguyễn Quỳnh Anh bước đến quầy lễ tân, chuẩn bị hỏi về thời gian hiện tại.
Nhưng cô chưa kịp hỏi thì một giọng nam vang lên sau lưng cô có chút kinh ngạc: "Nguyễn Quỳnh Anh?"
Đó là Khánh Minh.
Nguyễn Quỳnh Anh quay lại và chào một cách lịch sự: "Anh Khánh Minh."
Khánh Minh mỉm cười: "Đã muộn như vậy rồi, cô đến đây làm gì vậy?"
Chẳng qua anh vừa tiễn một vài khách hàng đến để nhận phòng, không ngờ rằng lại tình cờ gặp cô ở đây.
Nghe được câu hỏi của Khánh Minh, Nguyễn Quỳnh Anh vô thức trở nên áy náy, ánh mắt lóe lên, đáp lại anh: "Tôi ... Tôi đến đây để gặp một người bạn."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!