Trần Vĩnh Hải nhìn bàn tay cô đang nắm chặt tay mình, sự giận dữ trong mắt cũng hơi dịu đi phần nào.
“Xe của anh đậu ở đâu?” Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên hỏi.
Trần Vĩnh Hải chỉ về một chỗ ở đằng trước.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn qua đó thì mới phát hiện ra xe anh vậy mà lại dừng ngay phía sau xe của Lanny Hill.
Vậy mà từ nãy tới giờ cô vẫn không phát hiện ra.
“Đi thôi.” Cô kéo tay anh đi về phía xe anh.
Đi được hai bước thì Lanny Hill đứng phía sau lại đột nhiên hét lên: “Quỳnh Anh, anh sẽ không từ bỏ đâu!”
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày thật chặt, cô làm bộ như mình không hề nghe thấy gì.
Nhưng mà Trần Vĩnh Hải thì lại không có cách nào giả vờ như không nghe thấy, anh dừng bước chân lại rồi hung dữ quay đầu, giọng nói lạnh lẽo như hầm băng hỏi ngược lại anh ta: “Mày mới nói gì đó?”
Lanny Hill vịn vào thân xe đứng dậy, mặc dù bộ dáng trông có vẻ rất chật vật nhưng vẫn vô cùng quật cường, anh ta nói: “Tổng giám đốc Trần, tôi nói tôi sẽ không từ bỏ Quỳnh Anh, cho dù bây giờ Quỳnh Anh đang ở bên cạnh anh thì cũng sẽ có một ngày tôi đòi cô ấy trở về!”
“Mày...” cảm xúc cố gắng kìm nén của Trần Vĩnh Hải rốt cuộc không thể khống chế được nữa, anh siết chặt nắm đấm, muốn xông qua đánh anh ta tiếp.
Muốn đào góc tường nhà anh ngay trước mặt anh, anh làm sao mà có thể nhẫn nhịn được chứ?
“Trần Vĩnh Hải, anh đừng xúc động!” Nguyễn Quỳnh Anh gắt gao giữ chặt cánh tay Trần Vĩnh Hải không để cho anh xông qua đó, cô nói: “Đánh một kẻ như thế không đáng đâu, chúng ta đi thôi.”
Cô nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.
Đôi môi mỏng đang mím chặt của Trần Vĩnh Hải lộ ra nét lạnh lẽo, cuối cùng anh vẫn nghe lời cô mà bình tĩnh lại.
“Đi!”
Anh vung tay khỏi tay cô rồi bước thật nhanh tới chỗ mình đang đậu xe.
Anh sợ anh mà đi chậm một chút nữa thì lại nhịn không nổi mà đấm Lanny Hill đó thêm vài đấm mất.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu lên, cô hung hăng trừng mắt nhìn Lanny Hill một cái rồi cũng bước nhanh, như chạy bộ mà đuổi theo phía sau Trần Vĩnh Hải, cô kéo cửa xe rồi bước lên xe.
Xe dần dần đi xa, rất nhanh đã biến mất không còn chút dấu vết.
Lanny Hill thu hồi lại tất cả dáng vẻ giả tạo mà mình vừa làm ra, khôi phục lại bộ mặt kiêu ngạo thật sự của mình.
Anh ta dùng ngón cái quệt đi vệt máu nơi khóe miệng, âm thanh lạnh lẽo như băng tuyết cười to nói: “Thật thú vị, thật sự quá thú vị!”
Cười xong thì anh ta móc điện thoại ra, bấm số rồi gọi tới một dãy số, anh ta nói: “Kế hoạch của anh thất bại rồi, Trần Vĩnh Hải và người phụ nữ tên Nguyễn Quỳnh Anh đó bây giờ đã làm lành với nhau rồi...”
Nguyễn Quỳnh Anh hoàn toàn không biết sau khi mình đi thì Lanny Hill làm những gì.
Cô thật cẩn thận nhích tới nhích lui trên ghế, cứ chốc lát lại liếc nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe vài cái.
Sắc mặt của người đàn ông đó âm u lạnh lẽo, khí lạnh quanh thân như muốn tràn ngập cả thùng xe, ngay cả bầu không khí trong xe cũng trở nên vô cùng áp lực.
“Tại sao em lại ngăn cản anh!” Trần Vĩnh Hải đột nhiên dừng xe lại, hỏi cô.
Nguyễn Quỳnh Anh chớp chớp mắt nói: “Anh đang nói tới việc em ngăn anh đánh Lanny Hill đó sao?”
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải mím chặt, anh không ừ hử tiếng nào, coi như ngầm thừa nhận.
Nguyễn Quỳnh Anh khe khẽ thở dài một tiếng, cô nói: “Nếu như không phải đang ở nơi công cộng thì em cũng sẽ không ngăn cản anh, nhưng ở chỗ đó chính là trên đường lớn, người qua kẻ lại rất nhiều, lỡ như có người nào đó chụp lại được cảnh anh đánh người khác rồi lại tung lên mạng thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt với tập đoàn Vĩnh Phát.”
Nghe thấy cô nói như thế thì khí lạnh quanh thân Trần Vĩnh Hải mới dần dần vơi đi một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ, có thể thấy được anh vẫn còn đang tức giận.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt quần trên chân mình, cô nói: “Cái đó...anh đừng tức giận, em và Lanny Hill đó không có quan hệ gì với nhau cả.”
Khi cô vừa giải thích thì cũng đồng thời quan sát nét mặt của Trần Vĩnh Hải.
Cô biết anh vẫn luôn nghĩ rằng giữa cô và Lanny Hill đó thật sự từng có một khoảng thời gian là vợ chồng chưa cưới.
Cô lo lắng anh sẽ bởi vì vậy mà hiểu lầm bây giờ cô và Lanny Hill đó có gì với nhau.
Trần Vĩnh Hải quay đầu lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, anh đáp: “Anh biết.”
“Hả?” Nguyễn Quỳnh Anh hơi kinh ngạc nhìn anh.
Ngón tay cái của anh gõ nhẹ lên tay lái, anh nói: “Khi Lanny Hill đó tới đây thì anh đã biết rồi, chỉ là anh vẫn ngồi im trên xe không xuống, anh muốn nhìn xem giữa em và anh ta sẽ xảy ra chuyện gì, may mà lần này em không khiến anh phải thất vọng.”
Năm đó, chính vì cô cảm thấy anh không có tiền nên dù rằng có yêu anh cũng khăng khăng một hai muốn chia tay với anh, chọn đính hôn với tên Lanny Hill đó.
Mà bây giờ anh cũng đã nhìn thấy thái độ của cô đối với tên Lanny Hill đó, chỉ có kháng cự và chán ghét mà thôi.
Chỉ cần dựa vào một điểm này thôi thì anh cũng sẽ không hiểu lầm giữa bọn họ vẫn còn gì đó nữa.
Mặc dù Trần Vĩnh Hải tin tưởng giữa cô và Lanny Hill không có gì với nhau, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không vui như cũ.
Lần này trong miệng anh, giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm một nhát lên tim cô.
Quả nhiên anh vẫn cảm thấy năm đó cô thật sự vì muốn đính hôn cùng Lanny Hill nên mới muốn chia tay với anh.
Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười tự giễu, Nguyễn Quỳnh Anh cúi thấp đầu tự siết chặt lấy đôi tay mình, cô nói: “Vậy thì vừa rồi vì sao anh vẫn còn tức giận như vậy?”
Nghe thấy cô nhắc đến chuyện này, Trần Vĩnh Hải hừ lạnh một tiếng, anh nói: “Anh tức giận là bởi vì em không tình nguyện thừa nhận sự thật rằng bây giờ em chính là vợ chưa cưới của anh, Nguyễn Quỳnh Anh, khi đó vì sao em không chịu thừa nhận?”
Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngửa cổ lên, cô cố gắng giấu đi sự chua xót trong mắt, nói: “Em đã nói rồi, anh không cho em niềm tin để có thể thừa nhận, anh có biết không? Từ đầu đến cuối anh đều nói em chính là vợ chưa cưới của anh, nhưng em lại hoàn toàn không cảm giác được em có chỗ nào giống như vợ chưa cưới của anh cả.”
“Em có ý gì?” Trần Vĩnh Hải nhíu mi hỏi.
Kiêu Quỳnh Anh nhắm mẳt lại, cô nói ra tất cả những suy nghĩ mà mình đã kìm nén trong lòng: “Bây giờ chúng ta thật sự đã quay lại với nhau, nhưng mà anh có biết không? Em không có được cảm giác an toàn, giữa chúng ta vẫn còn tồn tại quá nhiều khúc mắc chưa được gỡ bỏ, mà thái độ của anh đối với em thật ra cũng hoàn toàn không dịu dàng bao nhiêu, thậm chí giữa chúng ta vẫn còn một người tên Tô Hồng Yên chắn ngang, em thật sự...”
Nói tới đây, cô che mặt khóc nức nở, cô nói: “Thật sự không có tự tin, thậm chí còn cảm thấy vô cùng tự ti, lo lắng và cả nghi ngờ, nghi ngờ mối quan hệ như thế này của chúng ta có thể kéo dài được bao lâu...”
Trần Vĩnh Hải bị lời của Nguyễn Quỳnh Anh làm cho giật mình.
Bây giờ anh mới biết, trong lòng cô vậy mà lại lo được lo mất như vậy.
Trần Vĩnh Hải tháo dây an toàn ra, anh đẩy cửa bước xuống xe rồi sau đó đi về phía ghế sau, mở cửa xe rồi ngồi vào cạnh cô.
Nguyễn Quỳnh Anh buông bàn tay đang che mặt xuống, cô ngây ngốc nhìn anh: “Sao anh lại xuống đây?”
Trần Vĩnh Hải không trả lời cô, anh chỉ kéo cô vào lòng mình, anh nói: “Những lời này, em nên nói với anh sớm hơn mới phải.”
“Em...em không dám nói...” Nguyễn Quỳnh Anh tựa đầu lên bả vai anh, giọng nói vẫn còn nức nở.
Cuộc sống làm người tình mấy tháng trước đó đã mài mòn đi tất cả những góc cạnh của cô, chỉ để lại sự sợ hãi và khách sáo đối với anh.
Cô không dám làm nũng với anh, càng không dám thân mật tiếp xúc với anh, càng đừng nói chi đến chuyện tâm sự chuyện trong lòng mình với anh.
Mặc dù bây giờ cô đã không phải là người tình của anh nữa, nhưng những việc đó đã khắc vào trong lòng cô thật sâu, căn bản là cô không thể xóa chúng nó đi được.
Tới bây giờ Trần Vĩnh Hải mới hiểu được, từ khi hai người quay lại cho tới nay vì sao Nguyễn Quỳnh Anh chưa bao giờ chủ động dựa gần vào anh.
Thì ra là bởi vì cô không dám.
“Vì sao lại không dám?” cánh tay anh siết lại chặt hơn, gắt gao ôm chặt cô vào lòng.
Nguyễn Quỳnh Anh khụt khịt nói: “Bởi vì em sợ anh.”
Cô trực tiếp nói ra.
Cơ thể Trần Vĩnh Hải hơi cứng đờ, anh hỏi lại: “Sợ anh?”
Mấy tháng trước đó, thái độ của anh đối với cô tồi tệ vô cùng, cô sợ anh, anh cũng biết.
Nhưng mà bây giờ cô lại nói cô vẫn còn sợ anh!
Nguyễn Quỳnh Anh khe khẽ ‘ừ’ một tiếng, cô nói: “Trong lòng em em quên không được hình tượng của anh trong mấy tháng đó.”
Thật lòng mà nói, khi đó anh đã để lại một bóng ma ám ảnh quá lớn trong lòng cô.