Thư ký Diêm nghe xong lời của Nguyễn Quỳnh Anh thì bắt đầu suy tính cân nhắc.
Chập lâu sau, anh đẩy đẩy kính: “Nếu như thật như cô Ngô Bảo Ngọc đã nói thì đây quả thực là cơ hội phát triển Tập đoàn Nguyễn Thị.”
“Vậy thì tối này tôi sẽ cố gắng nói chuyện với anh ta.” Nguyễn Quỳnh Anh nói.
Thư Ký Diêm gật đầy: “Được, vậy thì tôi sẽ chỉnh sửa tài liệu của Tập đoàn Nguyễn Thị một chút, đến lúc đó cô cần theo tài liệu qua đó. Nếu như đối phương thật sự tìm kiếm sự hợp tác thì chủ tịch hãy đưa tài liệu cho đối phương, để đối phương hiểu biết một chút về Tập đoàn Nguyễn Thị chúng ta.”
“Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh đồng ý. Sau đó đứng lên, nhường vị trí và máy tính của mình.
Sau khi thư ký Diêm ngồi xuống thì gõ lạch cạch trên bàn phím.
Nguyễn Quỳnh Anh đúng một bên, trong lúc nhìn anh ta xử lý tài liệu thì trong lòng lại có một nghi vấn, liền hỏi ra: “Đã đến Hà Nội tìm kiếm hợp tác thì tại sao lúc ban đầu không tìm Tập đoàn Vĩnh Phát.”
Tập đoàn Vĩnh Phát là thương nghiệp hàng đầu của Hà Nội, là tập đoàn top mười trong nước. Trên căn bản bên ngoài đến tìm kiếm hợp tác thì đều tìm Tập đoàn Vĩnh Phát.
Mà anh chàng đẹp trai ngoại quốc trong miệng của Ngô Bảo Ngọc đế Hà Nội lâu như vậy mà còn chưa định được công ty hợp tác, hiển nhiên khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Thư ký Diêm vừa làm việc vừa trả lời: “Chuyện có thể liên quan đến hai phương diện, một là năng lượng điện tử liên quan đến Tập đoàn Vĩnh Phát với doanh nghiệp của bọn họ không giống nhau. Cái thứ hai là Tập đoàn Vĩnh Phát quá hùng mạnh, nếu như không có lợi nhuận cao thì sẽ không dễ dàng hợp tác với những doanh nghiệp nước ngoài khác.”
Dù sao thì Tập đoàn Vĩnh Phát cũng là một trong năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất thế giới, doanh nghiệp nước ngoài muốn hợp tác vơ một cái có cả nắm, thực sự không hề thiếu đối tượng hợp tác.
Nếu như Tập đoàn Nguyễn Thị không có hạng mục công nghệ di động kia thì Tập đoàn Nguyễn Thị leo không nổi với Tập đoàn Vĩnh Phát.
Cho dù Tổng giám đốc Hải có quan hệ với chủ tịch, miễn cưỡng tiến hành hợp tác với Tập đoàn Nguyễn Thị thì Tổng giám đốc Hải cũng sẽ nhận lấy sự chỉ trích của hội đồng quản trị Tập đoàn Vĩnh Phát.
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu, vẫn còn một chút nghe không rõ.
Cô đối với thương nghiệp suy cho cùng vẫn ở mức độ hiểu biết nửa vời.
“Ý của anh nói là doanh nghiệp ngoại quốc kia muốn trả lợi nhuận rất nhỏ để có được sự hợp tác có hiệu quả với một công ty. Cho nên bọn họ mới không bắt đầu từ việc lựa chọn Tập đoàn Vĩnh Phát. Do đó có thể để bọn họ đạt được mục đích chỉ có những công ty giống như chúng ta.” Cô phán đoán nói.
Thư ký Diêm bất ngờ nhướng mày, theo đó tán thưởng cười nói: “Chính là ý đó. Dù sao cũng chỉ mở ta con đường trong quốc nội nên đương nhiên không cần đưa ra lợi nhuận cao để hợp tác cùng Tập đoàn Vĩnh Phát. Đương nhiên, đó chỉ là tôi phán đoán thôi, cụ thể là lý do nào thì cô vẫn phải hỏi thử.”
“Được, vậy tôi sẽ hỏi rõ ràng.” Nguyễn Quỳnh Anh nặng nề gật đầu.
Thư lý Diêm chỉnh lý xong tài liệu là photo ra, dùng bọc tài liệu bọc xong rồi đưa cho cô.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nhận thì lấy túi trên giá xuống, quét thẻ tan làm.
Buổi tối, cô đứng trước cửa của khu phố.
Ngô Bảo Ngọc lái một chiếc xe thể thao chạy đến, dừng lại trước mặt cô.
“Lên xem.” Ngô Bảo Ngọc vỗ vào cửa xe.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười, kéo cửa xe bên ghế phó lái ngồi vào.
“Đi đâu ăn?” Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
Ngô Bảo Ngọc khởi động xe: “Đi ăn lẩu. thời tiết lạnh như thế nào nên ăn thứ đó.”
Nghe thấy từ lẩu thì mắt Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên, trong miệng không kìm được mà bài tiết ra nước miếng.
Phải nói là rất lâu rồi cô chưa ăn lại món lẩu đó.
Cả đường cười nói đến quán lẩu, Nguyễn Quỳnh Anh tiến vào cửa tiệm thì đi một chuyến đến nhà vệ sinh.
Đợi lúc cô đi ra trở lại sảnh lớn thì từ nơi xa đã nhìn thấy cảnh tượng Ngô Bảo Ngọc đang cười nói vui vẻ với một người đàn ông mang bóng lưng cao lớn.
Người đàn ông kia chắc chắn là anh chàng ngoại quốc đẹp trai trong miệng của Ngô Bảo Ngọc.
Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh đi đến.
Ngô Bảo Ngọc nhìn thấy cô thì liền vội đứng lên nói chuyện: “Quỳnh Anh, đây là người mà tôi đã nói với cô.”
Hai tay cố chỉ về phía người đàn ông ở đối diện mình.
Nguyễn Quỳnh Anh mang nụ cười lễ phép nhìn qua. Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia thì nụ cười trên gương mặt cô đột nhiên cứng đờ đi.
“Lanny Hill!”Cô phun ra từng từ một.
Lanny Hill mỉm cười vẫy tay với Nguyễn Quỳnh Anh: “Hello, honey!”
“Tôi không phải honey của anh!” Nguyễn Quỳnh Anh trầm mặt chỉnh lại.
Lanny Hill trực tiếp bỏ qua sự không hài lòng của cô, trên gương mặt vẫn mang nụ cười hi hi: “Đừng vậy mà Honey, nhìn thấy tôi lẽ nào cô không vui sao?”
“Tôi buồn nôn!” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi lại, nói thẳng thừng.
Vui mừng?
Ai có thể vui mừng khi nhìn thấy một người đàn ông mang ý xấu với mình chứ!
“Honey, cô thật là tuyệt tình.” Trong đôi mắt ảm đạm của Lanny Hill rất nhanh lướt qua một tia sáng lạnh, nhưng chỉ trong chớp mắt, sau đó lại lộ ra một nét vô cùng bi thương: “Quỳnh Anh, tôi mang ôm theo sự mong chờ mà đến, không ngờ thái độ của cô lại như vậy, ôi…”
Anh ta liên tiếp thở dài.
Nguyễn Quỳnh Anh tức đến toàn thân run rẩy: “Đủ rồi, anh im miệng!”
Nói cứ như anh ta giống như người đàn ông bị phụ tình vậy.
Ngô Bảo Ngọc từ lúc mới bắt đầu cho đến khi nghe hết toàn bộ thì vô cùng kinh ngạc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, lại nhìn Lanny Hill.” Quỳnh Anh, Lanny, các người quen biết nhau sao?”
“Đương nhiên quen biết.” Lanny Hill gương khóe miệng lên một góc đùa cợt: “Chúng tôi không chỉ quen biết mà trước kia còn có mối quan hệ rất thân mật đó.”
Anh ta nói sao thì chớp mắt với Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh thật muốn đấm một cái lên mặt anh ta.
Hít sâu hai cái, Nguyễn Quỳnh Anh miễn cưỡng ép cơn tức giận xuống, vểnh môi nhìn Ngô Bảo Ngọc: “Bảo Ngọc, anh ta chính là người cô muốn giới thiệu với tôi?”
“Đúng vậy.” Ngô Bảo Ngọc không hiểu gì mà gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh hơ một tiếng, cầm lấy túi xách và bao văn kiện của mình, không chút do dự mà đi ra bên ngoài tiệm.
Ngô Bảo Ngọc nhìn thấy vậy thì không nghĩ gì mà vội vàng đuổi theo: “Quỳnh Anh, đợi mình!”
Nguyễn Quỳnh Anh xem như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã ra khỏi cửa tiệm chuẩn bị đến bên đường gọi một chiếc xe.
Ngô Bảo Ngọc càng thêm nôn nóng, dứt khoát chạy luôn để đuổi kịp người.
“Quỳnh Anh, rốt cuộc cô sao vậy?” Ngô Bảo Ngọc cản ở phía trước Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cô ấy: “Bảo Ngọc, quả thực mình không nên đến.”
Làm thế nào cô cũng không ngờ đến lại trùng hợp như vậy. Anh chàng đẹp trai ngoại quốc trong miệng Ngô Bảo Ngọc vậy là lại là Lanny Hill.
Sớm biết vậy thì chắc chắn sau khi cô ấy cúp điện thoại thì cô đã gọi lại, hỏi Ngô Bảo Ngọc rõ ràng.
Còn hợp tác ấy hả.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bọc văn kiện trong tay, chỉ cảm thấy vô cùng nóng tay, cô cắn răng, dứt khoát xé làm hai.
Hợp tác cùng với ai cũng không thể hợp tác cùng với Lanny Hill.
Ngô Bảo Ngọc bị động tác của cô dọa cho nhảy dựng: “Quỳnh Anh, rốt cuộc cô sao vậy? Cô nói rõ đi, cô cứ không nói rõ như vậy khiến tôi mờ mịt lắm.”
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng: “Tôi với Lanny Hill có thù.”
“Cái gì?” Ngô Bảo Ngọc kinh ngạc.
Cô ấy nhìn trái ngó phải, phát hiện nơi này quả thực không phải là nơi nói chuyện.