Cô nhớ cô gái có khuôn mặt tròn đó, mới đây còn đỡ cô về chung cư.
Sau đó cũng tình cờ gặp cô mấy lần tại khu phố nhỏ đó, là một người rất hiền lành tốt bụng.
Không ngờ tới, vậy mà lại là thư ký của Vĩnh Hải.
Vĩnh Hải quay mặt đi, trong lòng có chút áy náy: "Là anh sắp xếp đó.”
“Tại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày: "Anh đang theo dõi em?”
“Không phải!” Vĩnh Hải lập tức phản bác.
Nguyễn Quỳnh Anh ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: "Vậy thì là gì?”
“Vì anh muốn bảo vệ em.” Vĩnh Hải khẽ thở dài, thành thật nói.
Một sự ấm áp xuất hiện trong lòng, hàng lông mày đang cau lại của Nguyễn Quỳnh Anh dần được giãn ra: "Xin lỗi, em tưởng anh...”
Lời sau đó, cô cũng không nói nữa, nhưng ý của cô, lại rất rõ ràng.
“Lần sau không được như vậy nữa.” Vĩnh Hải nhìn cô.
“Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, cô biết những lời anh nói ra là để cho cô sau này đừng đoán già đoán non nữa, cô đương nhiên là đồng ý với anh.
Nhưng mà lại nghĩ cái gì đó, cô lại nheo mắt: "Anh thật sự chỉ sắp xếp một người?”
Cô thăm dò thử.
Vĩnh Hải ho lên một tiếng, không nói gì.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt nửa quả táo xuống, khoanh tay lại: "Nói như vậy anh thực sự còn sắp xếp người khác? Thành thật trả lời, mấy người?”
“Ba người.” Vĩnh Hải quay đầu sang hướng khác.
Nguyễn Quỳnh Anh chau mày: "ba người đó là ai?”
“Lầu lớn chung cư em, bác bảo vệ trực đêm, và chú bán đồ ăn sáng.” Vĩnh hải nói.
Nghe anh nói xong, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên có cảm giác lĩnh ngộ.
“Bảo sao!” cô thì thầm.
Cô đang muốn nói, tại sao mỗi lần khi cô về tới chung cư, bác bảo vệ lúc nào cũng khách sáo như vậy.
Còn có chú bán đồ ăn sáng cũng vậy.
Hóa ra là hai người họ, là do anh sắp xếp!”.
“Tại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy mặt của Vĩnh Hải, quay mặt lại.
Vĩnh Hải nhìn cô: "đều nói rồi, là bảo vệ em, về phần bữa sáng, đồ ăn sáng ở chung cư em bán không an toàn, anh đặc biệt để quản gia Hoàng sắp xếp đó.”
“Thật sao.” Nguyễn Quỳnh Anh buông khuôn mặt của anh ra, ngồi xuống một lần nữa: "Vĩnh Hải, cám ơn anh...”
Vĩnh Hải cong khóe miệng: "Tiếp tục gọt đi, anh muốn ăn.”
“Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, cầm táo và dao lên tiếp tục gọt.
Đợi cô gọt xong quả táo, quản gia Hoàng vừa hay dẫn bác sỹ đến.
Bác sỹ giúp anh đeo lại kim truyền nước, lại cẩn thận kiểm tra vết thương của anh một lần nữa, giúp anh thay thuốc trên đầu, dặn dò họ chú ý một số thứ, lại quay qua xin lỗi Nguyễn Quỳnh Anh, rồi mới rời đi.
“Ngày mai sắp xếp xuất viện đi.” Vĩnh Hải nhận lấy quả táo mà Nguyễn Quỳnh Anh đưa cho, dặn dò quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng biết tính anh nói một không nói hai, không có ý kiến, gật đầu nghe lệnh.
Vĩnh Hải cắn quả táo một miếng lại nói: “Còn nữa, lần trước chú nói là muốn tìm bác sỹ khoa thần kinh..”
“Bác sỹ khoa thần kinh?” Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy lời này, không khỏi thắc mắc.
Quản gia Hoàng cười haha giải thích: "Cậu Vĩnh Hải không phải vẫn luôn bị đau đầu sao, lần trước tôi gợi ý tìm một bác sỹ thần kinh giỏi xem xem, cậu Vĩnh Hải cứ không chịu.”
“Như vậy làm sao mà được chứ.” Nguyễn Quỳnh Anh thả khăn lau tay xuống, nghiêm mặt nhìn Vĩnh Hải: "Bệnh đau đầu của anh, nên tìm một bác sỹ thần kinh giỏi để kiểm tra.”
“Anh biết rồi.” Vĩnh Hải đặt quả táo còn thừa xuống: "Chú Hoàng, chuyện tìm bác sỹ, giao cho chú đấy.”
Quản gia Hoàng nghe vậy, vô cùng vui mừng: "Cậu Vĩnh Hải, cuối cùng cậu cũng nghĩ kĩ rồi, chịu để cho bác sỹ kiểm tra rồi?”
Vĩnh Hải nhẹ nhàng um một tiếng.
Anh biết bệnh đau đầu của anh, cũng rất rõ nếu như vô tình bị ngất đi, cũng có khả năng không thể tỉnh lại.
Trước kia anh vẫn chưa hiểu rõ trái tim của mình, nghĩ là nếu không thể tỉnh lại nữa thì cũng không có gì, tự nhiên không chịu tìm bác sỹ, để Tô Hồng Yên vì anh mà trằn trọc, tìm cho anh một nhà thôi miên.
Nhưng bây giờ không giống nữa.
Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt có chút ôn hòa.
Trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh có rút rung động: " anh chính là vì em, mới nghĩ kĩ là nên đi gặp bác sỹ để kiểm tra?”
“Ừm.” Vĩnh Hải gật gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh trong lòng có chút hạnh phúc, lại có chút quấn quít.
Cô có nên cũng phải suy nghĩ làm cách nào sống lâu một chút?
Suy nghĩ này chợt lé lên trong đầu cô sau đó rất nhanh đã biến mất.
Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, bây giờ nghĩ đến những thứ này thì còn quá sớm, còn không biết cô và anh có thể đi bao xa, nhỡ đâu sau này lại vì một vẫn đề nào đó mà chia lìa nữa thì sao, tại sao cô lại phải lãng phí trái tim của mẹ Trần Cận Phong cơ chứ.
Suy cho cùng cô cũng rất rõ, ba của anh, không chào đón cô, không có được sự cảm tình ủng hộ của người lớn, không nhất định có thể đi đến cuối cùng.
Chưa nói tới, cô sau này cũng không thể có con nữa rồi.
Mắt Nguyễn Quỳnh Anh cụp xuống, che dấu đi tâm trạng không được vui của mình: "Em đi đun nước nong.”
Nói xong, cầm lấy bình nước, đi đến phòng bếp sát vách.
Cô đi rất nhanh, để tránh cho Vĩnh Hải và quản gia Hoàng không nhận ra được sự kỳ lạ của cô.
“Bác sỹ tôi đã chọn được người khám cho cậu, chỉ cần một cuộc hẹn nữa là được rồi, nhưng mà còn nhà thôi miên mà cô Yên lúc trước tìm cho cậu thì phải làm sao?” quản gia Hoàng hỏi anh.
Vĩnh Hải không nghĩ nhiều, thản nhiên xua tay: "Tôi sẽ sa thải.”
Đối với anh mà nói, nhà thôi miên đó, vốn dĩ không có cách nào trị được bệnh đau đầu của anh.
Chẳng qua là do Tô Hồng Yến vẫn luôn kiên trì, anh mới khoang nhượng cho tới bây giờ.
“Tôi biết rồi.” Quản gia Hoàng cười đồng ý.
“Còn nữa.” Vẻ mặt của Vĩnh Hải đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Chú bây giờ tìm một bậc thầy về ký ức đi.”
“Bậc thầy ký ức?” quản gia Hoàng nghi ngờ.
Vĩnh Hải nheo mắt: "Ký ức của tôi chú cũng biết, lần trước tôi phát hiện bản thân quên đi rất nhiều thứ, hôm qua phát hiện lại quên một số thứ...”
“Tất cả đều là về những kỷ niệm trong mối quan hệ với cô Quỳnh Anh sao?” quản gia Hoàng ngắt lời anh.
Mặc dù Vĩnh Hải cau mày có phần không hài lòng, nhưng anh ấy vẫn um một tiếng: "Không sai."
“Vì vậy cậu Vĩnh Hải, cậu muốn tìm một bậc thầy ký ức, kiểm tra ký ức của bản thân, xem xem có phải là đang bị thôi miên?” quản gia Hoàng lập tức nghĩ đến điều này.
Vĩnh Hải gật đầu đồng ý.
Quản gia Hoàng do dự một chút: " thật ra..”
“Chú muốn nói cái gì?” Vĩnh Hải nhìn ông.
Quản gia Hoàng trở nên nghiêm túc: "Cậu Vĩnh Hải, cậu có bao giờ nghi ngờ cô Yên? Dù sao thì cô ấy cũng học chuyên ngành tâm lý học, sinh lý học bao gồm rất nhiều, thôi miên cũng là một trong số đó.”
Suy cho cùng chính là ông cảm thấy Tô Hồng Yên có vấn đề.
Bốn năm trước, chính vì Tô Hồng Yên xuất hiện, tính cách của Vĩnh Hải mới xuất hiện những thay đổi lớn như vậy.
Cho dù trong dó có cả nguyên nhân là do cô Quỳnh Anh, nhưng ông vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do Tô Hồng Yên, chỉ là cậu Vĩnh Hải không tin, những chỗ đáng nghi đó, ông cũng không dễ nói ra.
“Nhỏ Yến nó không có tài thôi miên đâu.” Vĩnh Hải mím môi, vẫn là không tin Tô Hồng Yên có vấn đề.
Quản gia Hoàng thở dài: "Vậy có khi nào là nhà thôi miên mà cô Yên mời tới ?”
Vĩnh Hải không nói gì, đôi mắt thâm thúy.
Quản gia Hoàng thấy anh đang trầm mặc suy nghĩ, khôn ngoan ngậm miệng lại, không nói nữa.
Qua một lúc sau, Vĩnh Hải ngẩng đầu lên, “Nhà thôi miên đó, chú điều tra cho tôi một chút.”
“Để Bảo Quốc đi làm.” Quản gia Hoàng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!