"Ý cô là, bà ta nói bà ta không có mua chuộc đám phóng viên kia sao?" Thư ký Diêm vừa lau tay vừa hỏi lại.
Nguyễn Quỳnh Anh ừm một tiếng.
Thư ký Diêm trầm ngâm một lúc: "Tôi nghĩ chắc là thật đấy, từ sau chuyện máy móc lần trước, trong tay Lê Diệu Ngọc chắc cũng không còn lại bao nhiêu tiền, bà ta không thể dùng số tiền lớn như thế để mua chuộc nhiều phóng viên như thế được."
Cho dù là chi ba mươi hai triệu để mua chuộc một người thì mấy chục người cũng cần mấy trăm triệu rồi.
Với tính tình tham tiền của Lê Diệu Ngọc, tuyệt đối sẽ không nỡ đâu.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng cảm thấy vậy, gật đầu: "Đúng vậy, qua dò xét lúc nãy, thực ra tôi cũng nhận ra bà ta không nói dối."
"Vậy chỉ còn lại cô Tô Hồng Yên thôi."Thư lý Diêm vứt khăn giấy đi, nhìn về phía cô.
Nguyễn Quỳnh Anh miết lòng bàn tay: "Bên phía những phóng viên kia, anh vẫn chưa tra được rốt cuộc ai là người mua chuộc họ sao?"
Ngoại trừ Tô Hồng Yên, còn người đàn ông đeo khẩu trang nữa.
Nhưng người đàn ông đeo khẩu trang thì chắc không cần nói với thư ký Diêm đâu, đó là người anh ta không thể điều tra được.
Cô cũng không muốn thư ký Diêm chọc vào đối phương.
Thư ký Diêm thở dài: "Không có, những phóng viên kia cũng không biết đã có được lợi ích lớn thế nào mà không chịu nói câu nào cả, ngậm miệng chặt như thế, nếu không phải người đứng sau kia nắm được cán của họ thì là số tiền mua chuộc họ tuyệt đối không nhỏ, hai điểm này, Lê Diệu Ngọc đều không thể làm được."
"Vậy chỉ còn lại Tô Hồng Yên thôi." Tia lạnh loé lên trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh.
Thư ký Diêm đẩy gọng kính: "Chủ tịch, nếu thật sự là cô Tô Hồng Yên, cô dự định sẽ làm gì? Nếu trả đòn lại thì ắt sẽ lại đắc tội với Tập đoàn Tô thị."
"Đi bước nào hay bước đó thôi." Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt, có chút mệt mỏi đáp.
Tập đoàn Tô thị Tập đoàn Nguyễn thị không đối phó nổi đâu.
Cùng lẽ đó, Tô Hồng Yên cũng không phải là người bây giờ cô có thể xử lý được, trừ khi cá chết lưới rách!
Nhưng bây giờ Tập đoàn Nguyễn thị đang trên đà phát triển, cô cũng không muốn dùng tập đoàn Nguyễn thị để chơi cứng đâu, điều duy nhất cô có thể làm được là tìm cơ hội, chỉ cần có cơ hội, cô sẽ trả đòn lại, không chỉ vì Tô Hồng Yên đã chống đối cô vài lần mà chủ yếu còn vì Tô Hồng Yên là đầu sỏ hại chết con cô.
"Cũng chỉ có thể thế thôi." Thư lý Diêm cảm khái cười khổ một lúc.
Ngay sau đó, anh ấy lại ngờ vực nhíu mày: "Đúng rồi chủ tịch, tôi vẫn không hiểu được là Lê Diệu Ngọc lấy danh sách khách mời làm gì."
"Tôi đại khái đoán ra rồi." Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi.
Thư lý Diêm nhìn cô với vẻ kinh ngạc: "Ồ? Vậy sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh thở dài một hơi, ừm một tiếng: "Lúc nãy bà ta cũng nói rồi, ban đầu bà ta lấy danh sách là để liên lạc với đám phóng viên kia, nếu không phải muốn để phóng viên vạch trần chuyện tôi làm người tình thì chỉ còn một khả năng, bà ta muốn dẫn dắt phóng viên để lộ chuyện Nguyễn Trâm Anh xảy ra quan hệ với Trần Vĩnh Hải."
Nghe vậy, thư ký Diêm líu lưỡi không thôi: "Cô nói thế thì cũng đúng là có khả năng thật đấy, chỉ là bà ta làm thế không sợ tổng giám đốc Trần giết chết bà ta à?"
"Có thể là do bà ta nghĩ đến điểm này nên cuối cùng mới không liên hệ với đám phóng viên kia." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng nói.
Thư ký Diêm tỏ vẻ khinh bỉ: "Xem ra bà ta cũng nghĩ chu toàn quá nhỉ, chỉ là bà ta bảo Nguyễn Trâm Anh bỏ thuốc cho tổng giám đốc Trần, lại có mục đích gì chứ?"
"Đương nhiên là muốn Nguyễn Trâm Anh gả cho Trần Vĩnh Hải rồi." Nguyễn Quỳnh Anh xoay xoay bút máy, giọng điệu lạnh nhạt nói.
Thư lý Diêm trợn mắt tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm: "Dựa vào cô ta à, thôi được rồi, thật sự nghĩ rằng chỉ cần bỏ thuốc là tổng giám đốc Trần sẽ cưới Nguyễn Trâm Anh sao, hai mẹ con họ nghĩ gì thế?"
"Ai biết đâu." Nguyễn Quỳnh Anh nhún vai, cười lạnh.
Ngay cả Tô Hồng Yên mà Trần Vĩnh Hải còn không cưới, sao có thể cưới Nguyễn Trâm Anh cho được.
Nếu Lê Diệu Ngọc cảm thấy Trần Vĩnh Hải có được cơ thể của Nguyễn Trâm Anh là sẽ cưới Nguyễn Trâm Anh thì Trần Vĩnh Hải đã cưới Nguyễn Quỳnh Anh cô từ lâu rồi.
Xoa xoa cái đầu đang hơi choáng váng của mình, Nguyễn Quỳnh Anh dời mắt ra khỏi quang cảnh ngoài cửa sổ: "Thư ký Diêm, công ty giao cho anh đấy, tôi về trước đây."
"Được." Thư ký Diêm gật đầu đồng ý.
Nguyễn Quỳnh Anh dọn dẹp bàn làm việc một phen rồi lấy túi rời khỏi tập đoàn Nguyễn thị.
Về đến chung cư, cô liền ngã xuống giường.
Buổi họp báo sáng nay đã khiến cô mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, càng không nói đến việc Trần Vĩnh Hải chiếm lấy cô trong mấy tiếng liền nữa.
Cô có thể chống cự đến giờ đã là cực hạn rồi, bây giờ cơ thể cô thật sự không không chống cự nổi nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái, nhắm mắt lại, lúc đang mơ hồ ngủ thì tiếng điện thoại đột nhiên reo lên.
Cô đưa tay tìm trên đầu giường theo thói quen, sau khi chạm vào điện thoại thì bỏ luôn lên tai: "Alo…"
Giọng cô khàn khàn, còn mang theo vẻ buồn ngủ lười nhác giống như mèo vậy, khiến người nghe không nhịn được mà mềm nhũn cả ra.
Con ngươi của Trần Vĩnh Hải tối đi, hạ thấp giọng theo quán tính, nhẹ giọng hỏi: "Em đang ngủ à?"
Nguyễn Quỳnh Anh không nghe ra người ở đầu dây bên kia là ai, ừm một tiếng.
Trần Vĩnh Hải nhướn mày: "Mệt lắm hả?"
"Ừm…" Nguyễn Quỳnh Anh vẫn đồng ý đáp lại.
Trên gương mặt lạnh lùng cứng rắn của Trần Vĩnh Hải xuất hiện vẻ dịu dàng: "Bây giờ em đang ở đâu?"
"Nhà…" Nguyễn Quỳnh Anh có chút không kiên nhẫn nhả ra một từ."
Có vẻ như đang không vui, người ở đầu dây bên kia cứ nói mãi mà không cho cô ngủ.
Trần Vĩnh Hải cười một tiếng: "Tôi biết rồi, em ngủ đi."
"Ừm…" Nguyễn Quỳnh Anh buông lỏng điện thoại, không tắt điện thoại luôn mà hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Trần Vĩnh Hải nghe thấy tiếng thở nhẹ của cô, khoé môi không nhịn được giương lên, ngắt máy.
"Cậu Trần, cô Quỳnh Anh đang ngủ hả?" Quản gia Hoàng hỏi.
Trần Vĩnh Hải ừm một tiếng: "Cô ấy mệt rồi."
Chữ mệt bị anh nhấn mạnh một chút.
Ai cũng nghe ra được ý vị sâu xa trong đó.
Quản gia Hoàng cười ha ha: "Vậy cậu Trần, cậu có muốn đi thăm cô Quỳnh Anh không?"
"Không gấp, những thứ tôi bảo chú điều tra, tra ra chưa?" Trần Vĩnh Hải cất điện thoại đi, liếc nhìn quản gia Hoàng một cái.
Quản gia Hoàng nghiêm chỉnh lại: "Tra ra rồi, mấy nhân viên của khách sạn nói người mua chuộc họ là Lê Diệu Ngọc, vì để họ tiện mở cửa cho Nguyễn Trâm Anh, còn về chai rượu, đúng là cô Tô Hồng Yên gọi cho cậu, chỉ là nó bị Nguyễn Trâm Anh lợi dụng thôi."
"Lê Diệu Ngọc!" Con ngươi Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nheo lại, cả người toát ra khí tức hung ác.
Được lắm Lê Diệu Ngọc, được lắm Nguyễn Trâm Anh.
Chẳng qua chỉ là hai con kiến mà dám tính đến chỗ anh rồi à, không biết sống chết!
"Bảo người đưa cả Lê Diệu Ngọc đến đây, nhốt bà ta với Nguyễn Trâm Anh trước đi, đợi sau khi tôi đến nhà Nguyễn Quỳnh Anh về mới xử lý họ sau." Trần Vĩnh Hải nhếch môi mỏng đứng dậy, lên lầu thay quần áo.
Quản gia Hoàng gọi một cuộc điện thoại cho nhóm bảo vệ của tập đoàn Vĩnh Phát, gọi người đi bắt Lê Diệu Ngọc.
Bảo Quốc không ở đây, những chuyện này chỉ có thể để ông làm thôi.
Thay quần áo xong bước xuống lầu, trên tay Trần Vĩnh Hải cần một túi văn kiện, sải bước về phía cửa lớn.
Quản gia Hoàng đã chuẩn bị xe xong, thấy anh bước ra, lập tức mở cửa xe ra.
Ngay lúc Trần Vĩnh Hải đang chuẩn bị cúi người, một chiếc xe thể thao đỏ chạy đến dừng ngay trước đầu xe của Trần Vĩnh Hải.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!