Trong phút chốc, Lê Diệu Ngọc đã hiểu rõ mọi chuyện. Bà ta chợt nhíu mày nói: “Thảo nào hôm nay tôi nghe có nhiều người bàn tán về Kiều thị, hóa ra là vậy, Nguyễn Quỳnh Anh à, xem ra số người không chào đón cô nhiều hơn tôi tưởng đấy.”
“Bà có ý gì?” Nguyễn Quỳnh Anh rướn môi hỏi.
Lê Diệu Ngọc cười quái dị: “Có nghĩa là, mặc dù tôi không làm chuyện này, nhưng ông trời thật đúng là có mắt. Cuối cùng cũng có người không chịu nổi việc xấu mà Nguyễn Quỳnh Anh cô làm và quyết định vạch trần nó, chắc hẳn không bao lâu nữa, cô sẽ bị bêu xấu khắp trên mạng thôi.”
Nói tới đây, Lê Diệu Ngọc che miệng cười có chút hả hê rồi tiếp tục nói: “Đến lúc đó, Kiều thị nhất định sẽ bị chất vấn. Dù sao chủ tịch làm tình nhân của người ta có thể quản lý một công ty hay không, có thể đảm bảo với các nhà đầu tư hay không vẫn chưa biết được. Lỡ như vì cô mà Kiều thị xảy ra chuyện gì, Nguyễn Quỳnh Anh cô còn mặt mũi để ngồi trên vị trí này ư?”
“Việc này không cần bà quan tâm!” Nguyễn Quỳnh Anh gõ ngón tay lên bàn, nói tiếp với nét mặt không thay đổi: “Chỉ sợ bà còn chưa biết, chẳng những Kiều thị không bị tra hỏi, giá cổ phiếu còn tăng thêm mấy điểm.”
“Chuyện này không thể nào!” Vẻ mặt của Lê Diệu Ngọc hơi trầm xuống, trong mắt tràn ngập vẻ không tin: “Cô đã làm gì?”
“Bà không có mặt ở buổi họp báo, cũng không xem livestream trực tiếp nhỉ?” Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười.
Thật ra cô không làm gì cả, người làm là Trần Vĩnh Hải. Ở trong buổi họp báo, anh đã công khai cô là vợ chưa cưới của anh.
Trần Vĩnh Hải là tổng giám đốc của tập đoàn họ Trần, sẽ không ai nghi ngờ tính xác thực trong lời anh nói. Bên ngoài đương nhiên sẽ cho rằng cô là vợ chưa cưới của anh.
Suy cho cùng, ở trong mắt người ngoài, đây là cuộc hôn nhân giữa Kiều thị và Trần Vĩnh Hải, Kiều thị có Trần thị làm chỗ dựa, ai còn lo lắng cổ phiếu trong tay họ sẽ biến thành giấy vụn nữa? Ngược lại, cổ phiếu của Kiều thị sẽ được các nhà đầu tư khác mua với quy mô lớn hơn.
Lê Diệu Ngọc câm nín.
Quả thực bà ta không có mặt ở buổi họp báo, bà ta vốn dĩ muốn đi, nhưng không có thiệp mời, bà ta cũng không vào được.
Còn livestream trực tiếp, đó là cái gì?
“Được rồi, không nói nhảm nữa, tôi chỉ muốn hỏi bà, người mua chuộc những ký giả đó thật sự không phải bà?” Nguyễn Quỳnh Anh học theo dáng vẻ ngày thường của Trần Vĩnh Hải, cô hơi híp mắt nhìn Lê Diệu Ngọc chằm chằm.
Lê Diệu Ngọc tức giận đập bàn: “Tôi nói rồi, tôi không làm!”
“Bà không có, vậy tại sao trước đấy bà còn hỏi tôi về danh sách khách mời, chẳng phải vì muốn mua chuộc những ký giá đó à?” Nguyễn Quỳnh Anh khoanh tay hỏi.
Lê Diệu Ngọc hơi lóe mắt lên: “Tùy cô nghĩ! Tóm lại, tôi không làm chính là không làm!”
“Nhưng bà đang chột dạ!” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn vào mắt bà ta.
Lê Diệu Ngọc quay đầu đi, không lên tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm điện thoại lên và ấn số của cục cảnh sát trước mặt bà ta.
Vừa định bấm số, Lê Diệu Ngọc đã nắm lấy cổ tay cô: “Cô muốn báo cảnh sát?”
“Bà ở đây bôi nhọ thanh danh của tôi, tôi không thể báo cảnh sát sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh đáp.
Lê Diệu Ngọc nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói tôi không làm việc này!”
“Vậy bà đang giấu giếm cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bình tĩnh.
Lê Diệu Ngọc buông tay cô ra: “Được, tôi nói cho cô biết. Lúc trước tôi hỏi cô về danh sách khách mời, quả thật tôi muốn liên hệ với phóng viên nhưng không phải muốn vạch trần việc cô là tình nhân của Trần Vĩnh Hải, mà là có mục đích khác.”
Vì muốn để Trâm Anh thuận lợi gả cho Trần Vĩnh Hải, bà ta đã lên kế hoạch từ lâu. Ban đầu, bà ta muốn đưa Trâm Anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó sẽ tìm cơ hội để cho Trâm Anh phát sinh tình cảm với Trần Vĩnh Hải.
Cách đây không lâu, bà ta để mắt đến thời gian buổi họp báo và hỏi Nguyễn Quỳnh Anh về danh sách khách mời, chính là muốn liên lạc với cánh nhà báo để tiết lộ tin tức mới của Trần Vĩnh Hải, bọn họ chắc chắn sẽ có hứng thú.
Chỉ cần đợi Trâm Anh và Trần Vĩnh Hải xong việc, họ sẽ dẫn truyền thông vào phòng để xác thực mối quan hệ của Trâm Anh và Trần Vĩnh Hải, tiếp theo sẽ tung tin ra ngoài, như vậy Trần Vĩnh Hải sẽ hết đường chối cãi. Chẳng qua sau đó, bà lại sợ Trần Vĩnh Hải liều mạng liên lạc với đám phóng viên kia, suy cho cùng, bà ta hoàn toàn không dám đắc tội với Trần Vĩnh Hải.
“Mục đích khác?” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: “Mục đích gì?”
“Cô không cần quan tâm, dù sao cô chỉ cần biết tôi không mua chuộc bất kì phóng viên nào là được.” Lê Diệu Ngọc tức giận nói bằng giọng không kiên nhẫn.
Nói xong, bà ta lại nhìn đồng hồ đeo tay.
Nguyễn Quỳnh Anh nhận ra bà ta đang lo lắng, cô cười mỉa nhìn bà ta.
Lê Diệu Ngọc nâng mắt hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Từ lúc bà bước vào đến giờ đã nhìn đồng hồ bốn năm lần, bà đang lo lắng cho ai? Nguyễn Trâm Anh hả?” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ rướn môi lên.
Lê Diệu Ngọc cầm túi xách đứng dậy: “Việc này thì có liên quan gì đến cô?”
“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh ổn định thân thể tựa lưng vào ghế ngồi: “Nếu như bà đang lo lắng cho Nguyễn Trâm Anh thì tôi sẽ nói cho bà biết tin tức của Nguyễn Trâm Anh.”
“Cô nói cái gì?” Lê Diệu Ngọc nhíu mày, trong lòng bà có dự cảm xấu.
Nguyễn Quỳnh Anh lặp lại lời nói của mình: “Tôi nói, tôi có thể cho bà biết tin tức của Nguyễn Trâm Anh. Hiện tại, Nguyễn Trâm Anh đã bị người của Trần Vĩnh Hài dẫn đi, dám bỏ thuốc Trần Vĩnh Hải sẽ có hậu quả gì nhỉ.”
“Sao cô…” Lê Diệu Ngọc mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi nghiêng đầu: “Bà đang muốn hỏi làm sao tôi biết được hả? Tôi tận mắt nhìn thấy Nguyễn Trâm Anh bỏ thuốc Trần Vĩnh Hải, cô ta còn vọng tưởng muốn phát sinh quan hệ với anh ấy, đáng tiếc bị thất bại rồi. Bây giờ rơi vào tay của Trần Vĩnh Hải, tôi nghĩ cho dù cô ta không chết cũng sẽ bị lột da đấy.”
Nói đoạn, cô thưởng thức dáng vẻ bồn chồn lo sợ của Lê Diệu Ngọc.
Lúc này, Lê Diệu Ngọc đã bị lời cô nói làm cho hoảng sợ, sắc mặt bà ta tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Làm sao, không thể thất bại được!”
Rõ ràng, kế hoạch của bà ta chu đáo như vậy!
Thuốc kia có tác dụng rất mạnh và quét sạch lý trí của người đàn ông trong vài phút, chỉ để lại bản năng nguyên thủy của đàn ông thôi.
Do đó, tại sao Trâm Anh có thể thất bại!
“Bà không tin hả?” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười một tiếng: “Nói thật thì, tôi cũng không tin. Chúng ta quá coi thường Trần Vĩnh Hải rồi.”
Khi ấy bác sĩ đã nói, thuốc ở trong bụng của Trần Vĩnh Hải có tác dụng mạnh hơn thuốc bình thường rất nhiều. Nếu không, sẽ không cần phải tiêm huyết thanh để đào thải số thuốc còn sót lại.
Nếu như trong người người đàn ông bình thường có thuốc, họ sẽ đánh mất lý trí.
Mà Trần Vĩnh Hải có thể chống đỡ lâu như vậy còn khiến Nguyễn Trâm Anh ngất xỉu, tất cả chỉ dựa vào ý chí.
Lê Diệu Ngọc siết chặt nắm đấm, trong mắt bà ta xẹt qua tia nghi ngờ và không cam lòng: “Nhưng mà Trâm Anh đã nói với tôi Trần Vĩnh Hãi đã trúng thuốc rồi, vậy cậu ta làm thế nào…”
Nói đoạn, bà ta bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó và nhìn Nguyễn Quỳnh Anh bằng nét mặt khó tin: “Là cô! Cô đã làm người giải thuốc cho Trần Vĩnh Hải, là cô!”
Chẳng trách, cô lại tận mắt nhìn thấy!
Nguyễn Quỳnh Anh điều chỉnh tư thế ngồi có chút khó chịu, cô không lên tiếng nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Lê Diệu Ngọc tức giận suýt nữa ngã xuống, bà ta chỉ tay về phía cô, ngón tay run run: “Không ngờ cuối cùng, lại làm người mai mối cho cô!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!