“Vào đi.” Vĩnh Hải đặt áo khoác lên sofa, lạnh nhạt nói.
Cửa phòng mở ra, một cô gái mặc trang phục của nhân viên khách sạn đẩy xe đồ ăn bước vào, giọng khàn khàn: “Anh Hải, rượu mà anh gọi đây ạ!”
Vĩnh Hải chau mày ngạc nhiên nhìn cô gái: “Tôi không gọi rượu”
Cô gái dường như bị ánh mắt anh làm cho sợ hãi, ấn chặt vành mũ, cúi thấp đầu, khiến người ta hoàn toàn không trông thấy mặt.
“Đây là cô Hồng Yên gọi, dặn dò rằng hãy đưa đến lúc anh nghỉ ngơi.” Giọng cô gái run rẩy.
Vĩnh Hải vừa biết là ý Tô Hồng Yên liền xua tan nghi ngờ trong lòng, tháo cà vạt ném lên sofa nói: “Đặt ở đó đi”.
“Vâng.”. Cô gái đáp.
Sau đó đẩy xe đến bàn, xoay người lấy rượu vang, dùng dụng cụ tháo nút, bắt đầu rót rượu.
Động tác rót rượu của cô không hề chuyên nghiệp, thậm chí còn hơi bối rối, tay run run cứ như đang sợ hãi điều gì.
Chỉ là Vĩnh Hải đang chăm chú xem điện thoại, không chú ý đến điểm này.
Rót rượu xong, cô gái đứng dậy nói: “Anh Hải, tôi xin phép lui xuống trước.”
“Được”. Vĩnh Hải thờ ơ gật gật đầu
Cô gái đẩy xe đẩy rời đi, cố ý đi vòng qua bàn từ phía sau lưng anh hướng ra cửa.
Khi đến cửa cô đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Vĩnh Hải, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt như có như không.
Cô gái nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm, cởi mũ xuống, lộ ra khuôn mặt vừa giống Nguyễn Quỳnh Anh cũng vừa giống Tô Hồng Yên
Không nghi ngờ gì nữa, quả nhiên là Nguyễn Trâm Anh
Nguyễn Trâm Anh lấy điện thoại, gọi cho một người: "Mẹ ơi, con đã đem rượu đưa đến đúng nơi cần đến, mẹ chắc chắn kế hoạch hôm nay sẽ không thất bại chứ? Lỡ như sau này anh ta báo thù chúng ta thì phải làm sao?”
Đầu bên kia điện thoại, Lê Diệu Ngọc đang ngồi trên ghế nhàn nhã uống cà phê, nghe thấy điều Nguyễn Trâm Anh lo lắng, cười nhẹ “Yên tâm đi, chỉ cần Vĩnh Hải uống xong bình rượu, đến lúc đó dựa vào khuôn mặt của con bây giờ, chẳng lẽ cậu ta lại từ chối? Cho dù cuối cùng cậu ta biết được là chúng ta tính kế thì sự việc cũng đã phát sinh rồi, cùng lắm là sẽ tức giận rồi thôi, dù sao cùng nhất định phải cưới con.”
“Thế nếu anh ấy dù thế nào cũng không muốn cưới con thì sao” Nguyễn Trâm Anh vẫn rất lo lắng.
Lê Diệu Ngọc che môi phát ra tiếng cười: “Không thể nào, Vĩnh Hải là một người đàn ông có trách nhiệm, không thể nào không cưới con được, đừng quên, con còn có thể dùng những tấm ảnh đó uy hiếp cậu ta cơ mà.”
Nghe vậy, Nguyễn Trâm Anh hoàn toàn yên tâm, cười rộ lên: "Mẹ, mẹ nói không sai, đến lúc đó cứ chụp vài tấm ảnh, con không tin là anh ta dám không cưới con, cho dù kết hôn xong anh ta lạnh nhạt với con thì cũng chả sao cả, ít nhất vị trí vợ của Vĩnh Hải này con nắm chắc rồi”
“Nghĩ thế là đúng rồi đấy, cứ chờ xem, công hiệu của loại thuốc đó chẳng mấy sẽ có tác dụng thôi.” Lê Diệu Ngọc nhấp một ngụm cà phê.
Nguyễn Trâm Anh cúi đầu nhìn xuống bộ đồng phục trên người mình, trong lòng có hơi chán ghét: "Mẹ, rất nhanh là nhanh như thế nào, con chẳng muốn mặc bộ này thêm một chút nào nữa”
“Con vội gì chứ, chỉ cần cậu ta uống xong, vài phút sau sẽ có tác dụng.” Lê Diệu Ngọc nhíu mày
Nguyễn Trâm Anh bĩu môi: “Nhưng con không biết anh ấy uống khi nào…”
Vừa nói đến đây, căn phòng phía sau đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, cùng với tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông.
Mắt Nguyễn Trâm Anh lập tức sáng lên, kích động đến run hết cả người: “Mẹ, anh Hải hình như đã bắt đầu có phản ứng rồi”
“Vậy con còn không mau vào đó đi, nếu mà cậu ta gọi người đến thì con sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu”. Lê Diệu Ngọc lên giọng vội vàng thúc giục,
Nguyễn Trâm Anh dạ dạ hai tiếng, nhanh chóng cúp điện thoại, mở cửa bước vào.
Trong phòng, Vĩnh Hải đã ngã nằm xuống đất, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, thậm chí mắt cũng đã đỏ cả lên.
Anh nắm chặt tấm thảm, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, toàn thân cực kỳ khó chịu.
Nhìn thấy anh như vậy, Nguyễn Trâm Anh vừa có chút đau khổ, lại vừa cảm thấy hưng phấn, cô nhẹ nhàng đóng cửa, bước về phía anh, không cần phải cố ý dùng giọng nói khác mà dùng giọng thật của chính mình, nhỏ tiếng nói: “Anh Hải”
Nghe thấy giọng nói của cô, anh kinh ngạc, ánh mắt giận dữ nhìn về phía cô: “Là cô.”
Giọng anh khản đặc
Nguyễn Trâm Anh sợ hãi lùi lại một bước, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, cô nghiến răng tiếp tục đi về phía trước: "Là em đây, anh Hải anh đang khó chịu lắm đúng không?”
Cô nhìn vào giữa hai chân anh, nơi đó đã có phản ứng
Nhất thời, Nguyễn Trâm Anh gạt bỏ mọi lo lắng, chỉ còn lại sự phấn khích.
Ánh mắt của cô, Vĩnh Hải làm sao có thể không cảm nhận được, thế nhưng đối với anh mà nói thì đây chính là một sự sỉ nhục, khiến anh muốn xé nát người phụ nữ này.
Chỉ là lý trí của anh vẫn còn, dù cho sức nóng cơ thể sắp thiêu đốt anh.
Vĩnh Hải gắng gượng chịu đựng khó chịu, ngồi dậy, gằn từng tiếng: “Là cô bỏ thuốc vào rượu?”
Nguyễn Trâm Anh gật gật đầu: “Phải”
“Cô không sợ tôi sẽ giết cô sao?” Vĩnh Hải gầm nhẹ, hơi thở dồn dập khuếch tán tựa như giông bão tràn ngập khắp gian phòng.
Lúc này đây, trong lòng Vĩnh Hải tràn đầy sát ý.
Anh chợt nhận ra rằng anh đã tự mình lưu lại một mầm họa, không sớm xử lý người phụ nữ này.
Thế nên người phụ nữ này, bây giờ đã gan lớn đến độ dám bỏ thuốc mình
Nguyễn Trâm Anh sợ hãi co người lại, sắc mặt tái nhợt nói: “Em sợ, nhưng chỉ cần đạt được mục đích, tất cả đều không quan trọng nữa, anh Hải, anh có biết em yêu anh nhiều như thế nào không?”
Cô đưa tay về phía anh, muốn chạm vào khuôn mặt anh.
“Cút đi!” Vĩnh Hải nghiêm mặt, hất tay cô, hơi thở hổn hển.
Anh cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nóng hơn
Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ sớm mất đi lý trí
Chết tiệt, người phụ nữ này rốt cuộc đã cho anh uống bao nhiêu thuốc?
Nguyễn Trâm Anh dù sao cũng có chút sợ hãi Vĩnh Hải, không dám tiếp tục vươn tay về phía anh, chỉ siết chặt hai tay, không cam lòng nói: “Bốn năm trước, lần đầu tiên gặp anh em đã yêu anh, đáng tiếc lúc đó lại có Quỳnh Anh, nhưng không sao cả, hai người cuối cùng cũng chia tay rồi, em cố gắng suốt bốn năm, chúng ta cũng đính hôn, thế nhưng anh lại vì Tô Hồng Yên mà hủy hôn ước với em!”
Nói đến đây, khuôn mặt Nguyễn Trâm Anh méo mó, cô nhìn vào mắt Vĩnh Hải, điên cuồng nói: “Anh Hải, em biết anh yêu Tô Hồng Yên, vì Tô Hồng Yên anh tìm Quỳnh Anh thay thế cũng chỉ vì Quỳnh Anh có khuôn mặt giống Tô Hồng Yên, thế nhưng anh nhìn em đi, khuôn mặt của em bây giờ cũng giống Tô Hồng Yên mà, anh không chấp nhận em được sao?”
Cô tiến đến trước mặt Vĩnh Hải, nhìn anh mong đợi.
Không ngờ Vĩnh Hải chỉ cho cô một cái nhìn chán ghét: “Cô vốn không xứng với khuôn mặt này!”
Nguyễn Trâm Anh đột nhiên hét lớn: “Em không xứng? Lẽ nào Quỳnh Anh cô ta thì xứng đáng hay sao?”
Vĩnh Hải không để ý đến cô, đầu anh giờ đây choáng váng, không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!