Lời anh nói như đang châm chọc cô, nhưng ngẫm kĩ có thể hiểu được, anh đang nhắc cô đừng khẩn trương quá, sẽ rối loạn đầu trận tuyến.
Nghe anh nói xong, không hiểu sao Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh một cách thần kì.
"Cảm ơn." Cô nhỏ giọng onis.
Môi Trần Vĩnh Hải hơi nhướn lên, không nói thêm nữa.
Trên bục sân khấu, thư kí Diêm đang giới thiệu tính năng của di động, màn hình lớn đằng sau cũng triển lãm hình ảnh từng phương tiện của di động.
Nghe từng tiếng thốt lên ngạc nhiên và tán thưởng sau lưng, Nguyễn Quỳnh Anh cũng vô thức hưng phấn lên.
Cô kích động nên chủ động nói chuyện với Trần Vĩnh Hải: "Bọn họ có vẻ rất hài lòng với loại di động này."
"Di động vượt thời đại mà, em nói xem?" Trần Vĩnh Hải lườm cô.
Nguyễn Quỳnh Anh hứ một tiếng, quay đầu lại.
Đôi mắt Trần Vĩnh Hải tối sầm, tự giận sao mình lại đem đề tài kết thúc nhanh như vậy.
Lúc này, trên bục giới thiệu, thư kí Diêm đã nói gần xong. Anh ấy đưa mắt ra hiệu với Nguyễn Quỳnh Anh, ý hỏi cô đã chuẩn bị tốt chưa.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu với anh ấy, thư kí Diêm cười hiểu ý: "Bây giờ xin mời chủ tịch của chúng tôi lên đài phát biểu ý kiến."
Dưới đài có tiếng vỗ tay lác đác vang lên.
Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải đồng thời nhíu mày, tiếng vỗ tay này hoàn toàn không nồng nhiệt như khi thư kí Diêm lên đài, rõ ràng lộ ra ý tứ hàm xúc.
Chuyện này là sao?
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ mím môi, đáy lòng bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng cô không được phép suy nghĩ nhiều, giữ nụ cười đi lên bục giới thiệu.
"Chủ tịch, tôi cảm thấy có gì lạ lạ." Bí thư Diêm tranh thủ lúc giao mic cho cô thì thầm một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng nhanh chóng đáp lời: "Tôi cũng thấy vậy, ánh mắt cánh phóng viên có gì quái lắm."
Cô đã nhìn đám nhà báo phía dưới, có thể thấy được sự khinh thường trong ánh mắt bọn họ.
Mà rõ ràng toàn bộ đều là nhằm vào cô!
Thư kí Diêm cũng phát hiện ra, lo lắng đáp: "Chủ tịch, hay cô cứ tùy tiện nói hai câu rồi xuống thôi, giao việc trả lời phóng viên cho tôi là được."
"Ừ." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Thư kí Diêm giao mic cho cô, bước xuống đài.
Anh ấy vừa ngồi xuống, bên tai đã vang lên tiếng chất vấn của Trần Vĩnh Hải: "Đám phóng viên làm sao thế?"
Thư kí Diêm lắc đầu: "Tôi không rõ, vừa rồi lúc tôi lên đài cũng không có vấn đề gì mà."
Nhưng chủ tịch vừa lên lại thành như vậy.
Trần Vĩnh Hải nheo mắt vỗ vỗ tay.
Một người đàn ông mặc vest đen lập tức đi tới: "Chủ tịch Hải."
"Đi tra đám phóng viên đi." Trần Vĩnh Hải ra lệnh.
Thư kí nam gật đầu, nhanh chóng ra ngoài điều tra.
Trên đài chủ tịch, Nguyễn Quỳnh Anh điều chỉnh tốt tâm trạng, cố gắng không nhìn sự khinh bỉ của phóng viên và ánh mắt càng ngày càng nóng rực của bọn họ, chậm rãi lên tiếng: "Chào quí vị, tên tôi là Nguyễn Quỳnh Anh, là chủ tịch tập đoàn Nguyễn Thị..."
"Chủ tịch đúng không?" Cô vừa giới thiệu xong, dưới đài vang lên một giọng nói bén nhọn: "Tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề không?"
Nguyễn Quỳnh Anh khó chịu cau mày: "Vị phóng viên này, mời anh ngồi xuống trước đã, bây giờ còn chưa tới giờ phỏng vấn."
Phóng viên nam kia không coi lời cô ra gì, khinh bỉ cười khẩy, cao giọng hỏi: "Chủ tịch An, tôi nghe nói cô là tình nhân của Chủ tịch Hải đúng không?"
Lời này vừa ra, trừ bỏ đám phóng viên thì toàn bộ khách mời trong sảnh và các lãnh đạo cấp cao của công ty đều bị dọa không nhẹ.
Chỉ thoáng cái, toàn bộ bên dưới đều sôi trào.
Đầu óc Nguyễn Quỳnh Anh trống rỗng, toàn thân như bị sét đánh, mặt cũng tái nhợt.
Phóng viên này biết từ khi nào?
Không, trừ anh ta ra, phóng viên khác cũng không có vẻ giật mình, toàn bộ bọn họ đều biết.
Rốt cuộc là ai nói cho bọn họ?
Tay chân Nguyễn Quỳnh Anh lạnh toát, há miệng muốn nói gì đó, lại không biết nên nói thế nào.
Phóng viên nam thấy vậy thì cười đắc ý: "Chủ tịch An, cô không nói gì tôi sẽ coi như đây là sự thật nhé. Cô thật sự làm tình nhân của Chủ tịch Hải nhỉ."
"Các người đừng có nói linh tinh!" Thư kí Diêm nghe không nổi nữa, âm trầm bước lên bục kéo Nguyễn Quỳnh Anh ra sau lưng, nghênh đón sự công kích của đám phóng viên và ánh đèn máy ảnh chói mắt.
"Nói linh tinh? Nhưng chúng tôi nghe nói nửa năm trước Nguyễn Thị gặp biến cố lớn, nguời trong giới đều biết, truyền thông chúng tôi đã sẵn sàng đưa tin Nguyễn Thị phá sản rồi, nhưng chỉ trong một ngày Nguyễn Thị đã ổn định lại..."
Nói tới đây, phóng viên Nam nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt lộ ra của Nguyễn Quỳnh Anh sau lưng thư kí Diêm: "Chủ tịch An, lúc ấy Nguyễn Thị cũng không có tiền giải quyết nguy cơ đúng không? Tôi nghe nói cô bán mình cho Chủ tịch Hải được hơn một trăm tỷ mới có thể giải quyết vấn đề cho Nguyễn Thị, có đúng không?"
"Ai nói cho anh?" Nguyễn Quỳnh Anh bước ra từ sau lưng thư kí Diêm, gương mặt nhỏ lạnh băng.
Thư kí Diêm vội kéo cô, muốn che chắn cho cô: "Chủ tịch, cô đừng làm bậy, cô..."
"Nếu tôi còn trốn tránh không lên tiếng thì bọn họ chỉ càng nhằm vào tôi thêm thôi. Thư kí Diêm, anh không nhìn ra sao? Có người cố ý mua chuộc đám phòng viên này đến hạ nhục tôi." Nguyễn Quỳnh Anh chỉ phóng viên bên dưới nói.
"Nhưng mà..." Thư kí Diêm ngập ngừng.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu cười gượng: "Không sao đâu, tin tôi."
Cô kiên trì như vậy, thư kí Diêm chỉ đành thở dài đồng ý.
Nguyễn Quỳnh Anh không cười nữa, cầm micro nhìn gã phóng viên trông phớt đời đang nhai kẹo cao su kia, lạnh lùng hỏi lại: "Các người nghe ai nói?"
"Cái này không cần chủ tịch An bận tâm, chúng tôi phải có đạo đức nghề nghiệp chứ. Cho nên, cô có thể trả lời vấn đề vừa rồi chưa? Có phải cô vì Nguyễn Thị từng làm tình nhân cho Chủ tịch Hải không? Chúng tôi làm phóng viên, có trách nhiệm đưa tin này ra cho công chúng biết." Phóng viên nam xoay cán bút nói.
Thư kí Diêm giận dữ rống lên: "Có nghĩa vụ cứt chó gì? Đây là vấn đề tư nhân, không phải phạm vi đưa tin của các người. Đừng quên đây là lễ công bố sản phẩm di động mới!"
"Thư kí Diêm, anh đừng nóng." Nguyễn Quỳnh Anh vỗ nhẹ cánh tay anh ấy, ý bảo anh đừng kích động.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!