Trần Cận Phong suy nghĩ, ánh mắt lóe lên, nghiêm túc trả lời: “Người này rất giỏi giấu kín bản thân, cũng che giấu quá sâu, nói thật tôi cũng không có điều tra được gì nhiều, chỉ điều tra được một chuyện là người này cũng có thù với nhà họ Trần.”
Quỳnh Anh vô thức liếc mắt anh ta: “Cái này tôi cũng đã biết.”
“Cô biết chuyện đó khi nào, không phải cô luôn cho rằng người đàn ông đeo khẩu trang kia có thù với nhà họ Nguyễn sao?” Trần Cận Phong nghi ngờ nhìn cô.
Quỳnh Anh mím môi: “ Tôi vẫn còn chưa nói với anh, tôi đã nhớ lại ký ức của bốn năm trước, lúc người đàn ông đeo khẩu trang đẩy tôi xuống cầu thang, anh ta đã nói là anh ta có thù với nhà họ Trần, mà bởi vì tôi ở chung một chỗ với Trần Vĩnh Hải nên mới bị liên lụy.”
“Thì ra là thế, vậy sao cô có thể nhớ lại được?” Trần Cận Phong đẩy kính mắt.
Quỳnh Anh vén tóc mái lên, lộ ra vết bầm đen: “Ngày hôm qua không cẩn thận bị đụng đầu, cứ như vậy mà nhớ ra.”
“Sao tôi cảm thấy như đang đóng một bộ phim truyền hình vậy.” Trần Cận Phong bật cười.
Quỳnh Anh buông tóc mái xuống: “Ngoài điều tra được cái đó ra, còn có tra được gì nữa không?”
Cô nhìn anh ta đầy hy vọng.
Trần Cận Phong nói: “Có, bố của Trần Vĩnh Hải đã hại chết mẹ của người đàn ông đeo khẩu trang, cho nên anh ta mới tìm nhà họ Trần báo thù, nhưng Trần Tây Minh lại ở trong biệt thự được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nên người đàn ông đeo khẩu trang không thể ra tay, đó là lý do tại sao anh ta lại ở bên ngoài gây rắc rối với Trần Vĩnh Hải.”
“Thật là như vậy sao?” Vẻ mặt của Quỳnh Anh hơi trầm xuống.
Trần Cận Phong nhíu mày: “Quỳnh Anh, cô đang nghĩ gì vậy?”
“Anh vừa nói người đàn ông đeo khẩu trang gây khó dễ cho Vĩnh Hải, thế nhưng ở trong mắt của tôi, ngoại trừ những kẻ lưu manh tấn công Vĩnh Hải ở bên ngoài khách sạn, thì những cái khác đều nhắm vào tôi.” Quỳnh Anh cắn môi, giọng nói như bị bóp nghẹt.
Rõ ràng Vĩnh Hải yêu Tô Hồng Yên, thế nhưng người đàn ông đeo khẩu trang đó lại luôn tấn công cô ta.
Lúc đó là cô tự nguyện chặn dao cho Trần Vĩnh Hải, nên cô không có gì để nói, thế nhưng có mấy lần cô đều vô tình cứu Tô Hồng Yên, thật sự rất là tức!
Cô nghĩ, kiếp này cô sống thật uất ức, chỉ vì quen biết với Trần Vĩnh Hải mà khắp người đã đầy thương tích, rốt cuộc tại sao lại như thế?
Nghĩ đến đây, Quỳnh Anh vùi đầu vào gối, quanh thân tản ra sự tức giận và hận ý.
Trần Cận Phong xoa xoa ngón tay cái: “Quỳnh Anh, đừng buồn, người đàn ông đeo khẩu trang kia có lẽ đã bị hận thù che mờ mắt rồi.”
“Việc bị hận thù che mờ mắt không phải là cái cớ.” Quỳnh Anh ngẩng đầu.
Bờ môi của Trần Cận Phong mấp máy nhưng anh ta cũng không có nói gì.
Quỳnh Anh lau nước mắt, sau đó nói: “Tôi thấy người đàn ông đeo khẩu trang đó hoàn toàn không có liên quan đến tôi, anh ta chỉ muốn lợi dụng tôi để trả thù Vĩnh Hải.”
“Hợp lý.” Trần Cận Phong gật đầu.
Quỳnh Anh tự cười mỉa mai một tiếng: “Nhưng mà tôi đâu phải là người yêu của Trần Cận Phong, tôi chỉ là người thay thế để ngăn cản những nguy hiểm cho Tô Hồng Yên thôi!”
Nếu như bốn năm trước,Trần Vĩnh Hải không xuất hiện ở trước mặt cô, thì cô cũng sẽ không yêu anh, cũng sẽ không bị cuốn vào những âm mưu thù hận này, làm cho cả người đều bị thương.
Chẳng những bị người đàn ông đeo khẩu trang tính toán, mà còn bị Trần Vĩnh Hải tra tần về tinh thần lẫn thể xác.
Có phải kiếp trước cô đã nợ anh hay không!
“Yên tâm đi, Quỳnh Anh, có lẽ sau này người đàn ông đeo khẩu trang sẽ không tấn công cô nữa đâu.” Trần Cận Phong vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi.
Quỳnh Anh nhìn anh ta: “Làm sao anh biết được?”
“Tôi đoán.” Trần Cận Phong chớp mắt: “Cô nhìn xem, từ lúc cô bị cướp, người đàn ông đeo khẩu trang chưa từng xuất hiện, giống như anh ta đã biến mất rồi, cho nên nói sau này anh ta sẽ không tấn công cô nữa.”
“Mong là vậy.” Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, muốn cười nhưng cười không nổi.
Trần Cận Phong kéo đầu cô dựa vào vai của anh ta.
Quỳnh Anh cũng không có từ chối, lúc này cô rất muốn tìm một bờ vai để dựa vào.
Dựa một lúc, cảm xúc của Quỳnh Anh mới hoàn toàn bình tĩnh lại, cô quay đầu đi chỗ khác, giả bộ ghét bỏ nói: “Cận Phong, anh đã bao lâu không thay quần áo và tắm rửa rồi, giờ trên người anh đã có mùi rồi đó.”
“Thật sao?” Trần Cận Phong thực sự giơ cánh tay lên ngửi.
Vẻ mặt của anh ta rất là ngượng ngùng: “Hình như đúng là có mùi thật, tôi về tắm đây, ngày mai gặp lại.”
Anh ta vừa nói vừa bước ra cửa.
Quỳnh Anh đứng dậy đi tiễn anh ta.
Trần Cận Phong mang giày, và bước ra khỏi cửa.
Quỳnh Anh định chào tạm biệt anh ta, anh ta đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Quỳnh Anh, hãy cùng tôi đi ra nước ngoài đi.”
“Sao bỗng nhiên anh lại nói vậy?” Quỳnh Anh nhíu mày.
Trần Cận Phong vén tóc ở sau tai cô: “Thực ra tôi chưa từng nói với cô, là tôi đã có trái tim phù hợp với cô, nhưng trái tim đó rất quan trọng với tôi, nó đã đóng băng hơn mười năm rồi, hiện tại tôi muốn đem trái tim đó cấy ghép cho cô.”
“Cái gì…” Quỳnh Anh ngây ngẩn cả người.
Trần Cận Phong rút tay về: “Cô cứ suy nghĩ kỹ, nếu nghĩ xong rồi hãy nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài, còn có, ở trong nước không thích hợp cô.”
Nói xong, anh ta xua tay rồi rời đi.
Quỳnh Anh đóng cửa lại, trở lại phòng khách, lúc này cô giống như đang giẫm phải bông, cảm thấy không chân thực chút nào.
Trái tim ...
Quỳnh Anh sờ ngực của mình, mặc dù trái tim ở trong lồng ngực của cô vẫn đập, nhưng chẳng còn sức lực nào, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự sống của cô thôi.
Cô chưa từng có nghĩ tới, Trần Cận Phong sẽ có trái tim phù hợp với cô, còn yêu cầu cô cùng anh ra nước ngoài, rồi sẽ cấy ghép tim cho cô.
Thế nhưng cô không muốn ra nước ngoài!
Quỳnh Anh nhắm lại mắt, ở trên môi nở một nụ cười chua chát.
Nếu bây giờ cô vẫn còn có con, khi nghe được có trái tim, cô nhất định sẽ rất vui và đồng ý, cùng anh ta đi ra nước ngoài.
Chỉ vì lúc đó cô vẫn còn muốn sống, không phải vì ham sống, mà cô muốn tự tay nuôi đứa trẻ và chứng kiến nó lớn lên.
Nhưng bây giờ, đã mất con, cô cũng đã mất đi hi vọng sống, hiện tại cô chỉ có một ý muốn cố chấp, chính là muốn báo thù cho Tần Liệt, nhưng cô cũng biết rất rõ, một khi cô báo thù thành công, cô sẽ mất đi ý niệm muốn sống.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỳnh Anh.
Quỳnh Anh hít sâu một cái, cô tưởng Trần Cận Phong quên đồ, cho nên không có nhìn ai đang gõ cửa mà trực tiếp mở cửa luôn: “Cận Phong, anh quên gì vậy?”
“Trần Cận Phong đã tới đây?” Trần Vĩnh Hải nheo mắt lại, lập tức hơi thở của anh trở nên lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!