"Nguyễn Quỳnh Anh, đây chính là mưu kế của cô sao?" Ánh mắt của chủ tịch Trần rũ xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng, cười giễu một tiếng: "Thủ đoạn không phải quá hoàn hảo nhưng kết quả cũng không quá tệ. Chủ tịch Trần, anh muốn em làm gì em đều đã làm được, hẹn ngày mai tới ký hợp đồng."
"Vào lúc mười giờ ngày mai, tôi sẽ cử Bảo Quốc tới tập đoàn Nguyễn Thị giải quyết." Trần Vĩnh Hải bỏ lại một câu nói, sau đó nhấc chân đi vào phòng khách.
Đi được hai bước, anh bỗng dừng lại, liếc nhìn cô: "Nguyễn Quỳnh Anh, những thủ đoạn hèn hạ của cô thật sự làm cho tôi được mở mang tầm mắt."
"....." Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, không lên tiếng.
Cho đến khi anh đã đi xa, cô mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tái nhợt.
Hèn hạ sao? Cô đúng thật rất hèn hạ.
Nếu như cô không tự làm cho mình bị người ta coi thường thường như vậy, thì tập đoàn Nguyễn Thị đã sớm không còn.
Cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Nguyễn Quỳnh Anh lau khóe mắt, cười gượng một tiếng, chuẩn bị đến gặp chủ nhân của bữa tiệc chào một tiếng rồi ra về.
Cô tới đây chính là vì để gặp được Trần Vĩnh Hải, cùng anh bàn chuyện hợp tác. Mục đích đều đã hoàn thành, cô không còn hứng thú ở lại đây nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh ra khỏi quán bar, gió lạnh bên ngoài thổi tới, lạnh tới mức khiến cô run rẩy.
"Xem ra trời sắp mưa rồi." Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nói thầm: "Phải về nhanh thôi."
Cô không có dù, lễ phục trên người là cô thuê, vì thế không thể để nó ướt được, không thì sẽ không thể trả lại.
Lúc Nguyễn Quỳnh Anh đang đứng dưới bậc thang, chuẩn bị đón xe thì sau lưng có người lên tiếng:
"Chủ tịch Trần, xin anh hãy dừng bước."
Trần Vĩnh Hải đang ở đây sao?
Nguyễn Quỳnh Anh vừa quay đầu lại thì quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng bên cạnh chiếc Maybach.
Anh đang nói chuyện cùng ai đó, cũng không biết người kia nói gì nhưng lại thấy anh cười.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn mặt Trần Vĩnh Hải, hoảng hốt chớp mắt một cái. Vừa rồi cô có cảm giác như thể nhìn thấy người thiếu niên của bốn năm trước.
Trần Vĩnh Hải dường như cảm nhận được gì đó, anh cau mày quay lại, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh.
Liếc trộm bị chính chủ bắt tại chỗ, trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh liền lộ ra vẻ lúng túng, cô nhanh chóng quay sang hướng khác, chợt nhìn thấy một người có bộ dạng lén lén lút lút.
Người kia mặc một chiếc áo choàng dài, bọc kín cả người. Khuôn mặt cũng được che kín mít, đang khom lưng từ từ đi về phía Trần Vĩnh Hải.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy người kia có hơi kì lạ, theo bản năng nhìn về phía bước đi của người đó.
Khi người kia còn cách Trần Vĩnh Hải không xa thì đột nhiên lấy một con dao từ trong túi áo khoác ra thì hai mắt cô bỗng trợn to.
"Trần Vĩnh Hải, cẩn thận." Nguyễn Quỳnh Anh vội vã lên tiếng, cô nhanh chân chạy tới bên cạnh Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải nghe thấy tiếng của cô thì xoay đầu nhìn thì thấy sắc mặt cô đang hoảng hốt chạy về phía anh.
"Sao thế? Anh cau mày, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Trần Vĩnh Hải, mau tránh ra, có người muốn giết anh." Nguyễn Quỳnh Anh gấp gáp la to.
Sắc mặt Trần Vĩnh Hải thay đổi, xoay người lại thì thấy một người đàn ông đang giơ cao một con dao, điên cuồng chạy về phía anh.
"Họ Trần kia, mày hại tao mất việc, thế thì mày phải chết." Người kia cười hung tợn, ánh mắt hằn lên những tia máu.
Nhìn thấy tên kia còn cách Trần Vĩnh Hải khoảng hai mét, đầu óc Nguyễn Quỳnh Anh trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ được gì, theo bản năng bắt lấy cánh tay anh đẩy qua bên cạnh.
"Phập." Tiếng đồ sắc nhọn truyền tới màng nhĩ. Nguyễn Quỳnh Anh chậm rãi nhìn xuống bụng mình, một con dao đang cắm sâu vào trong, máu đỏ thấm đẫm lễ phục của cô.
"Nguyễn Quỳnh Anh." Đồng tử Trần Vĩnh Hải co rút, đạp văng người kia qua một bên, người kia bị đạp liền hôn mê bất tỉnh.
"Anh không sao chứ?" Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh nhợt nhạt, cười một tiếng, tay quơ quơ, sau đó cô từ từ ngã về sau.
Trần Vĩnh Hải ôm lấy cô, trái tim anh có cảm giác đau nhói, ánh mắt phức tạp của anh làm cho người khác không biết tâm trạng lúc này của anh.
Bốn năm trước, khi anh bị mọi người trong trường quý tộc trêu là một kẻ nghèo hèn, cô đã không chút do dự lao ra bảo vệ anh.
Bây giờ cô vẫn thế, không chút do dự lao ra cứu anh.
Nếu như lý trí không nhắc nhở anh thì thậm chí anh còn cho rằng bọn họ bây giờ đang là bọn họ của bốn năm về trước.
"Đau quá." Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán làm ướt tóc mai của cô, máu ở bụng vẫn không người chảy ra, trông rất dọa người.
"Em sẽ chết phải không?" Cô yếu ớt lên tiếng hỏi, nhắm chặt hai mắt.
Cô có cảm giác sức lực của mình đang yếu dần.
"Không thể chết được." Âm thanh Trần Vĩnh Hải vẫn lạnh lùng, nhưng bàn tay đang che lên vết thương trên người cô đang run rẩy, chứng tỏ trong lòng anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh nén đau cử động người, đầu cô dựa vào ngực anh, không nói gì.
Thái dương Trần Vĩnh Hải khẽ động: "Muốn chết thì cô cứ tiếp tục cử động đi."
Nghe thấy thế, Nguyễn Quỳnh Anh không dám cử động, hơn nữa còn cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn như thế, sắc mặt Trần Vĩnh Hải hơi trầm xuống, ôm cô đặt vào xe mình, sau đó gọi cho Bảo Quốc nhanh chóng đến lái xe.
Còn về phần người kia, bảo vệ của quán bar đã giam gã lại, chỉ chờ cảnh sát tới đưa đi.
Đến bệnh viện, Nguyễn Quỳnh Anh mất máu quá nhiều mà ngất đi, cô nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu.
Sau khi chú Dương biết tin này thì cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy trước phòng cấp cứu hiện lên ánh đèn màu đỏ thì tức giận xông về phía Trần Vĩnh Hải, muốn đánh anh một quyền.
Thế nhưng giữa đường đã bị Bảo Quốc ngăn cảm.
"Cậu Trần Vĩnh Hải, cậu nói cho tôi biết, vì sao cô chủ nhà chúng tôi lại bị thương?" Mắt chú Dương đỏ ngầu, nghiến răng chất vấn anh.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày, căn bản không hề để ý đến ông.
Chú Dương thấy thế thì càng tức giận hơn, lồng ngực ông không ngừng phập phồng:
"Cậu Trần Vĩnh Hải, tại sao cậu luôn làm cô chủ nhà chúng tôi bị tổn thương thế? Từ sau khi cậu xuất hiện thì cô chủ thương tích đầy mình, cậu có lương tâm không vậy?"
Ông đã nhìn cô chủ từ nhỏ cho tới khi lớn lên, mỗi lần ra ngoài gặp người đàn ông này thì đều bị thương, điều này khiến ông rất đau lòng.
Trần Vĩnh Hải ngước mắt, con ngươi lạnh lẽo của anh liếc về phía chú Dương: "Thế sao ông không hỏi cô ấy có lương tâm không?"
Bốn năm trước, khi cô chia tay với anh, căn bản không hề biết bốn năm qua anh đã đau khổ thế nào.
"Cậu." Chú Dương không dám tin những gì mình nghe thế, nhìn về phía Trần Vĩnh Hải suýt nữa đã xỉu vì tức giận.
Bảo Quốc thấy thế thì đỡ chú Dương ngồi xuống ghế, lên tiếng khuyên nhủ: "Chú Dương, chú đừng kích động. Có gì muốn nói thì chờ tới khi cô Nguyễn tỉnh dậy rồi nói."
Chú Dương thở dốc, tỉnh táo hơn một chút, quay sang hỏi Bảo Quốc: "Cậu nói tôi nghe, rốt cuộc là vì sao cô chủ lại bị thương?"
"Chuyện này..."
Bảo Quốc khổ sở nhìn về phía Trần Vĩnh Hải, thấy người kia không có bất kỳ phản ứng gì thì nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho chú Dương.
Nói xong, anh ta thở dài một cái.
Lúc đó hành động của cô Nguyễn cũng khiến anh ta thấy cảm động. Cô có thể dùng bản thân mình để cản dao cho cậu Trần, thật sự không biết cô lấy đâu ra dũng cảm mà làm vậy.
Nghĩ tới đây, Bảo Quốc len lén nhìn Trần Vĩnh Hải, qua chuyện lần này, chắc hẳn cậu Trần sẽ đối xử với cô Nguyễn tốt hơn một chút.
Lúc này, Trần Vĩnh Hải đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh chú Dương, trên mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng:
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này."
"Chịu trách nhiệm sao?" Chú Dương cười mỉa mai: "Chỉ một câu nói rằng sẽ chịu trách nhiệm thì có thể đền bù những tổn thương mà cô chủ phải gánh chịu sao?"
Trần Vĩnh Hải cau mày, quay đầu nhìn chằm chằm về phía phòng cấp cứu.
Khoảng hai phút sau, một cô y tá vội vàng chạy ra khỏi phòng cấp cứu:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!