Nghe thấy giọng nói của anh, Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi dừng động tác, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt tràn đầy hận ý.
Sự oán giận này làm Trần Vĩnh Hải đau mắt.
Nó cũng khiến anh nhớ đến câu ‘Tôi hận anh’ mà cô nói ở cửa phòng phẫu thuật.
Cô để tâm đến đứa trẻ đó nhiều như vậy sao?
Trần Vĩnh Hải mí mắt hơi rũ xuống, có thứ gì đó lấp lánh trong mắt anh, rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
“Tôi đang làm gì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh thu hồi ánh mắt, nhìn tay mình, âm thanh lạnh lùng vang lên “Tôi đang làm cái gì, có liên qua gì đến anh sao?”
“Cô có thái độ gì vậy hả.” Trần Vĩnh Hải mím môi.
Nguyễn Quỳnh Anh khuôn mặt tái nhợt, cười châm chọc, "Thái độ của tôi không phải rất tốt sao? Đây là thái độ mà anh vẫn luôn đối xử với tôi, bây giờ tôi cũng dùng thái độ này để đối xử với anh, anh liền không chịu nổi rồi sao?"
Trần Vĩnh Hải nheo mắt, không có trả lời, mà nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn nhìn thấu được cô.
Bộ dạng hiện giờ của cô, quả thực là có gì đó không đúng.
Nguyễn Quỳnh Anh biết anh đang đánh giá cô, hít một hơi rồi nói: "Cậu chủ Trần, bây giờ đứa nhỏ mất rồi, cậu đã hài lòng chưa?"
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải khẽ động, nhưng vẫn không nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không quan tâm, cúi đầu sờ sờ bụng của mình, trong mắt tràn đầy vẻ thê lương, "Anh biết không? Tôi có bao nhiêu mong chờ đứa bé được ra đời, nhưng bây giờ, tất cả đều bị anh phá hỏng rồi!"
Cô biết anh sẽ không chấp nhận đứa con mà cô mang thai, nên cô đã luôn thận trọng giấu giếm, cô cũng nghĩ đến nếu bị anh phát hiện ra thì anh sẽ ép cô phá thai.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ ngờ rằng anh lại dứt khoát đến mức tự mình kéo cô vào phòng mổ.
Nghĩ đến đây, thân thể Nguyễn Quỳnh Anh khẽ run lên, hai tay ôm chặt vạt áo vào bụng, hận ý trong mắt càng lúc càng đậm.
Nếu là Tô Hồng Yên làm cô sẩy thai, có thể cô sẽ không tuyệt vọng như vậy, nhưng chính Trần Vĩnh Hải mới là người làm ra tất cả những chuyện này.
Người đàn ông mà cô yêu thương nhất, tổn thương mà anh gây ra cho cô còn nặng nề hơn tất cả những người khác.
Khi anh vô tình phá bỏ đứa con của cô cũng là lúc anh đã tống cô vào địa ngục.
“Trần Vĩnh Hải, đây là lần thứ hai rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, giọng nói nhẹ nhàng, nhẹ như một cơn gió.
Nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn nghe thấy, anh hơi nhíu mày, "Cái gì lần thứ hai?"
Nguyễn Quỳnh Anh không có trả lời, nhắm mắt lại chậm rãi nằm xuống, "Anh đi đi, tôi hiện tại không muốn gặp anh."
Trần Vĩnh Hải nâng khóe mắt lên.
Cô đang đuổi anh đi?
Trần Vĩnh Hải có chút không vừa lòng, nhưng mà không có rời đi, ngược lại anh tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống giường của cô, "Nguyễn Quỳnh Anh, tôi hỏi cô lần nữa, cái gì lần thứ hai!"
Không biết tại sao, anh rất quan tâm tới câu nói này.
Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng mở mắt ra, lạnh lùng phun ra một chữ, "Cút!"
"Cô ..." Gương mặt của Trần Vĩnh Hải trầm xuống.
Cô thực sự bảo anh cút?
“Cậu Trần, để cô Nguyễn nghỉ ngơi một chút, chúng ta ra ngoài trước đi.” Quản gia Hoàng luôn đứng bên cạnh, không có nói chuyện lúc này nháy mắt với Trần Vĩnh Hải, trầm giọng nói.
Ông có thể thấy rằng tâm trạng lúc này của cô Nguyễn đang rất tồi tệ.
Quả nhiên mỗi người trải qua những thất bại to lớn, tính cách đều sẽ nhất định thay đổi ở một mức độ nhất định.
Cô Nguyễn mất đi đứa con, e rằng chính là như vậy đi, cô ấy dám đuổi cậu Trần cút đi.
Trần Vĩnh Hải đối với phản ứng của Nguyễn Quỳnh Anh cũng có chút kinh ngạc, nhưng dù vậy, anh vẫn không có ý "cút".
Anh nghiêm nghị nhìn cô hồi lâu, thấy sắc mặt cô càng lúc càng xấu, hô hấp cũng dần dồn dập, lông mày cau lại, tựa hồ đang kìm nén điều gì đó.
Trong lòng không khỏi chìm xuống, Trần Vĩnh Hải đột nhiên nhấc chăn ra khỏi người của Nguyễn Quỳnh Anh, sau đó càng giật mình.
Chỉ nhìn thấy một mảng lớn máu đỏ tươi rỉ ra từ bụng dưới của cô, thấm ướt cả quần áo bệnh nhân của cô.
“Cô Nguyễn, vết thương của cô bị hở rồi!” Sắc mặt quản gia Hoàng hơi thay đổi, ông kêu lên.
Trần Vĩnh Hải sắc mặt căng thẳng, gần như hét lên: "Còn không gọi bác sĩ!"
“Vâng vâng.” Quản gia Hoàng nhanh chóng bình tĩnh lại, ấn chuông khẩn cấp trên đầu giường.
Trần Vĩnh Hải muốn vén vạt áo của Nguyễn Quỳnh Anh để kiểm tra vết thương của cô.
Nhưng vừa đưa tay ra, đã bị Nguyễn Quỳnh Anh mạnh mẽ gạt đi.
Cô lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia cảnh giác, như thể anh là người xấu muốn làm điều không phải phép với cô, "Anh muốn làm gì!"
Trần Vĩnh Hải liếc nhìn mu bàn tay đỏ bừng, mím môi nói: "Để tôi xem vết thương cho cô."
“Ha, không cần anh phải giả vờ tốt bụng.” Nguyễn Quỳnh Anh cười chế nhạo một tiếng.
Nhẫn tâm xóa bỏ đi đứa con của cô, giờ lại nói muốn xem vết thương cho cô.
Đánh một cái rồi lại cho cô một viên kẹo sao?
“Giả vờ tốt bụng?” huyệt thái dương của Trần Vĩnh Hải nổi lên.
Anh đứng thẳng người, đút hai tay vào túi, mí mắt hơi rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi thấy Trần Vĩnh Hải bị Nguyễn Quỳnh Anh từ chối, phản ứng đầu tiên của quản gia Hoàng là anh xứng đáng với điều đó, đều là do Trần Vĩnh Hải tự mình tìm lấy.
Ai bảo anh làm ra loại chuyện thế này, khiến cho trái tim của cô Nguyễn trở nên lạnh lẽo.
Nhưng Quản gia Hoàng hiểu rất rõ Trần Vĩnh Hải, cho dù tính cách của Trần Vĩnh Hải khác với bốn năm trước, nhưng trong sâu thẳm, anh chắc chắn không phải là một người vô tình.
Ông tin rằng cậu Trần có lẽ là có lí do gì đó, không thể không làm như vậy.
Sau tất cả cậu Trần vẫn còn tình cảm với cô Nguyễn, không thể thực sự tàn nhẫn đến mức này.
Nghĩ đến đây, quản gia Hoàng đứng lên nói thay Trần Vĩnh Hải, "Cô Nguyễn, cậu Trần không có ý gì khác, chỉ là thực sự muốn..."
"Chú Hoàng, đừng nói nữa, anh ta muốn cái gì, tôi không muốn nghe, cũng không muốn biết, giờ tôi chỉ muốn anh ta cút đi!" Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời ông, chỉ tay về phía Trần Vĩnh Hải.
Quản gia Hoàng mở miệng, "Cái này..."
“Muốn tôi cút sao?” Trần Vĩnh Hải hơi cúi đầu, nhìn xuống Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh không chút sợ hãi nhìn anh, "Đúng vậy, người bây giờ tôi không muốn gặp nhất, chính là anh!"
Nghe đến đây, Trần Vĩnh Hải cảm thấy rất khó chịu, nhưng nét mặt, vẫn biểu cảm vô tình như cũ.
Anh nhìn cô thật sâu một lúc rồi quay lưng bỏ đi.
Chân trước anh vừa đi thì chân sau bác sĩ đã tới rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh bây giờ không chỉ hận Trần Vĩnh Hải, mà còn hận cả những bác sĩ này nữa, làm sao cô có thể đồng ý cho những bác sĩ này kiểm tra cơ thể mình.
Để tránh cho bác sĩ chạm vào mình, cô đã vùng vẫy quá mạnh khiến vết thương trên bụng nứt ra nghiêm trọng hơn, máu cũng chảy ra nhiều hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định phải vào phòng phẫu thuật một lần nữa.
Bác sĩ thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ Quản gia Hoàng giúp giữ cô lại, cho cô uống thuốc an thần, mới làm cho cô bình tĩnh lại.
Lúc này, Trần Vĩnh Hải người vốn dĩ đã rời đi, lại quay trở lại.
Anh bước đến chỗ Quản gia Hoàng, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đã ngất đi, "Cô ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ vừa xử lí vết thương cho Nguyễn Quỳnh Anh vừa trả lời: "Không có gì nghiêm trọng, nhưng vết thương đã tách ra một chút, sau này cẩn thận một chút đừng để nó rách lại một lần nữa là tốt rồi."
“Tôi biết rồi.” Quản gia Hoàng gật đầu.
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên, đột nhiên hỏi: "Đợi đến khi cơ thể cô ấy khỏe lên, cô ấy có thể mang thai lần nữa không?"
Quản gia Hoàng ngoài ý nhìn anh một cái.
Cậu Trần muốn cô Nguyễn mang thai lần nữa sao?