Vĩnh Hải liếc nhìn cô một cái: "Cô đúng là không vứt đi, nhưng không phải cô đều đem những thứ tôi tặng cho cô trả lại cho tôi hết rồi sao?"
"Tôi không có!" - Nguyễn Quỳnh Anh trợn to hai mắt, lập tức phản bác.
Cô chưa từng đem quà ban đầu anh tặng cho cô đem trả lại cho anh.
Những món quà đó, bây giờ vẫn đang bình thường, còn đang để trong căn nhà trọ ở nước ngoài mà.
Ban đầu lúc đi ra nước ngoài, cô đem theo cùng đi luôn nữa cơ.
"Cô đương nhiên là nói không có rồi, bởi vì cô không dám thừa nhận." - Vĩnh Hải cả mặt chán ghét.
"Tôi chưa từng làm như vậy, thì tôi làm sao thừa nhận được chứ!" - Nguyễn Quỳnh Anh vỗ mạnh lên cái mền, kích động la to lên, nước mắt không kìm được chảy xuống.
Trần Cận Phong nhanh chóng đến vỗ vỗ lưng cô, "Được rồi Quỳnh Anh, đừng kích động, không tốt cho sức khỏe của em đâu, em biết hậu quả của nó mà."
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh vẻ mặt hơi căng thẳng, nhắm mắt lại, hít thở từng hơi thật sâu, ép bản thân mình tỉnh táo lại.
Đúng, cô không thể quá kích động được.
Nếu không, đứa trẻ sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Hai người dáng vẻ ăn ý với nhau, khiến cho Vĩnh Hải vô cùng nhức mắt.
Sự lạnh lẽo trong mắt anh càng sâu hơn, sắc mặt căng thẳng, rất là khó chịu.
Nhất là câu nói Trần Cận Phong "không tốt cho sức khỏe của em", làm cho trong lòng anh vô cùng bực bội.
Nhưng mà Vĩnh Hải cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Trần Cận Phong ý chỉ vấn đề về tim của Nguyễn Quỳnh Anh.
"Người phụ nữ kia đánh rất nặng tay sao?" - Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, giống như đang tùy tiện hỏi một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh đã bình tĩnh lại, lau khóe mắt, "Vẫn ổn, cũng không quá nặng tay."
"Nếu đã không nặng tay thì sao cô lại vào bệnh viện rồi, lại còn bị hôn mê?" - ánh mắt của Vĩnh Hải di chuyển sang bình nước biển treo trên cái giá, cuối cùng để cái bình rỗng trên mặt đất.
Bị truyền nước biển như vậy, còn không chỉ truyền có một chai, lẽ nào bị thương chỗ khác rồi?
Nghĩ đến đây, Vĩnh Hải mím đôi môi mỏng lại thành một đường thẳng, đồng tử cũng theo đó nheo lại.
Nguyễn Quỳnh Anh không biết anh đang nghĩ gì, hơi quay đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, mới mở miệng nói: "Bụng của tôi không được thoải mái, bạn của cô Tô vừa hay đánh ngay vào bụng, cho nên mới ngất đi."
Vĩnh Hải nhìn về phía Trần Cận Phong, giống như là đang chứng thực lời cô nói vậy.
Trần Cận Phong đẩy mắt kính một cái, "Quỳnh Anh nói là thật đó, dạ dày của cô ấy đã xảy ra chút vấn đề rồi."
"Vấn đề gì?" - Vĩnh Hải nhìn vào bụng của Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh bơ kéo mền lên che lại cái bụng, ngăn cản tầm mắt của anh.
Động tác nhỏ này của cô, làm cho Vĩnh Hải có chút bất mãn.
Nhưng nể tình bộ dạng bây giờ của cô, anh đè nén xuống sự bất mãn.
"Không phải vấn đề lớn lao gì, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi, nhưng mà trước khi hồi phục, tổng giám đốc Vĩnh nhớ không được để Quỳnh Anh ăn các loại hải sản có tính hàn, nếu không sẽ khiến cho dạ dày của cô ấy càng nghiêm trọng hơn." - Trần Cận Phong vẻ mặt nghiêm chỉnh, nghiêm túc dặn dò.
Vĩnh Hải nhìn kỹ Nguyễn Quỳnh Anh một hồi, khinh miệt nói: "Cô thật đúng là yếu đuối."
Chỉ để lại câu đó, anh ta liền xoay người rời đi.
Anh vừa đi, Trần Cận Phong liền đi qua đó đóng cửa lại.
Sau đó lại lộ ra nụ cười ôn hòa, "Quỳnh Anh, nhìn thấy chưa, người đàn ông này tính tình không được ổn định, lạnh nhạt tuyệt tình, lại suốt ngày cứ hiểu lầm em, bất luận là có phải vì đứa trẻ hay không, em rời khỏi anh ta cũng không phải là chuyện xấu."
"Em biết, rời khỏi anh ta là điều mà em đã hạ quyết tâm rồi, em sẽ không hối hận đâu." - Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt quả đấm, mệt mỏi không thôi.
Cô cùng với Vĩnh Hải, thật sự là cắt không đứt được, mới đầu cô cho rằng sự hiểu lầm giữa bọn họ, chỉ có lúc đầu khi chia tay, cô cố ý làm loạn một chút.
Nhưng mà sau khi cô nói ra, mới biết là nước trong đó sâu như thế nào, hiểu lầm lớn đến thế nào, trước mắt cũng đã tồn tại rất nhiều cái rồi, một cái là hiểu lầm cô với dòng họ Hy Nhĩ có quan hệ thông gia ở nước ngoài, một cái là hiểu lầm cô đã làm chuyện ác độc đối với anh.
Bây giờ, lại thêm một chuyện cô đem quà năm đó anh tặng cho cô toàn bộ đem trả lại cho anh, nói không chừng còn chưa hết đâu, có lẽ vẫn còn những hiểu lầm khác mà hiện tại cô còn chưa biết.
Tự giễu cười một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh cũng chẳng có khẩu vị, đẩy chén mì ra, "Cận Phong, truyền xong bình nước biển này, còn cái gì khác nữa không?"
"Hết rồi." - Trần Cận Phong lắc đầu.
"Vậy được, truyền xong em liền xuất viện."
"Không được, em tốt nhất là ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi hẳng xuất viện." - Trần Cận Phong lập tức nghiêm mặt.
Nguyễn Quỳnh Anh cười với anh ta một cái, ánh mắt lại rất kiên định, "Thôi đi, em không thích bệnh viện."
Cô cố chấp như vậy, Trần Cận Phong không biết làm sao, liền thở dài đồng ý.
"Vậy anh đi làm việc trước đi, anh không phải vẫn còn đang trong ca trực sao?" - Nguyễn Quỳnh Anh bắt đầu đuổi người.
"Không có lương tâm." - Trần Cận Phong cầm hồ sơ bệnh lý bên cạnh lên, sau đó dọn dẹo tô mì, đẩy chiếc xe đẩy nhỏ ra ngoài.
Nhưng mà bánh ngọt, anh ta vẫn còn để lại, để cho cô có thể ăn vài miếng.
Nguyễn Quỳnh Anh bật cười lắc đầu một cái, cô thật sự là ăn không nổi rồi.
Bánh ngọt nhìn thấy liền bị ngấy, cô quả thật không có khẩu vị.
Nguyễn Quỳnh Anh dời cái bánh ngọt đi chỗ khác, dẹp cái bàn nhỏ lên, sau đó bắt đầu tìm điện thoại di động.
Khắp nơi đều không tìm thấy, cuối cùng giũ cái mền một cái, điện thoại di động liền rơi ra.
Cô vội vàng cầm lên, xem thử xem Ngô Bảo Ngọc có hồi âm gì không.
Nhưng lại chẳng có gì cả, màn hình vô cùng sạch sẽ, ngay cả tin tức thông báo cũng không có.
Đôi mắt ảm đạm, khóe môi Nguyễn Quỳnh Anh nở một nụ cười chua xót.
Cô nhớ rằng, Ngô Bảo Ngọc đã nói bản thân là con cú mèo, không đến hai giờ sáng sẽ không đi ngủ.
Bây giờ cũng chỉ hơn mười một giờ, Ngô Bảo Ngọc lại chẳng thấy đâu, cũng không thấy hồi âm.
Xem ra thật sự định là không quan tâm đến cô nữa, tuyệt giao với cô luôn rồi.
Trong lòng nhất thời trống không, Nguyễn Quỳnh Anh tắt điện thoại di động nằm lại lên giường, nhắm mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, cô bị Trần Cẩn Phong đánh thức, nói cho cô biết đã truyền nước biển xong rồi.
Cô nhìn điện thoại di động một cái, đã hơn một giờ sáng rồi.
Ngáp một hơi, Nguyễn Quỳnh Anh xuống giường, đi tới nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, cả người cô cũng có tí tinh thần hơn.
"Đi thôi, anh đưa em đi." Nhìn thấy cô đi ra, Trần Cận Phong mở miệng nói, trên vai còn đeo túi xách của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người một chút, "Anh không phải còn đang trong ca trực sao?"
"Chỉ trực nửa ca đêm, bây giờ là gian tan làm của anh, đi về thuận đường đưa em một đoạn." - Trần Cận Phong quay quay chìa khóa xe trong tay.
Nguyễn Quỳnh Anh vui vẻ đồng ý.
Vừa rồi lúc cô đang rửa mặt, còn đang nghĩ tí nữa làm sao đi về đây, giờ này không dễ bắt được xe.
Nghĩ rằng nếu như quả thực không bắt được xe, chỉ có thể gọi tài xế qua đón cô rồi.
"Đi thôi." - Nguyễn Quỳnh Anh đi qua trước mặt.
Trần Cận Phong kêu cô lại, "Đợi đã."
Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước chân lại.
Quay đầu lại, liền thấy Trần Cận Phong cởi áo khoác của mình ra, đi về phía của cô.
Cô ngơ ngác nhìn chăm chăm, dịu dàng đem áo khoác choàng lên lưng cô, "Được rồi, bây giờ có thể đi rồi."
"Cận Phong, em không thể lấy áo khoác..." - Nguyễn Quỳnh Anh cắn cắn môi.
Trần Cận Phong biết cô đang lo lắng điều gì, cười một cái, "Trước khi xuống xe trả lại anh là được rồi, sẽ không bị anh ta phát hiện đâu."
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ thấy cũng phải, khéo áo khoác lại, "Cận Phong, cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn, đi thôi."
"Ừm."
Ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Quỳnh Anh mới phát hiện, bên ngoài trời lại còn đang mưa.
May là Trần Cận Phong đưa áo khoác cho cô, nếu không dựa vào bộ lễ phục phong phanh trên người cô, nhất định sẽ cóng đến phát run.
"Lên xe thôi." - Trần Cận Phong lái xe đến.