“Không có, không có, không có sau đó.” Tô Hồng Yên liên tục lắc đầu.
Nhìn thấy bộ dạng tích cực nhận ra này của cô ta, suy nghĩ của Trần Vĩnh Hải lại bay xa, ánh mắt đột nhiên trở nên hoảng hốt.
Anh nhớ đến bốn năm trước, mỗi khi Nguyễn Quỳnh Anh phạm sai lầm đều dùng bộ dạng này để nhận sai.
Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc xuống đáy mắt, giọng nói lạnh lùng: “Hồng Yên, anh hy vọng đây là lần cuối cùng, em biết anh không thích Trần Tây Minh quản chuyện của anh mà.”
“Ừm, rồi, em biết rồi.” Tô Hồng Yên liên tục gật đầu.
Trần Vĩnh Hải phất tay: “Không có chuyện gì nữa thì em đi ra ngoài trước đi, anh còn có việc phải xử lý.”
“Em có việc.” Tô Hồng Yên nhảy đến trước mặt anh nói.
Trần Vĩnh Hải hạ lông mày xuống: “Chuyện gì nữa?”
“Lúc nãy mẹ em gọi điện thoại đến, nói nhẫn đính hôn của chúng ta đã được đưa đến rồi, hỏi anh có thời gian rảnh không qua thử một chút xem có đẹp không.” Nói đến đây Tô Hồng Yên đi ra phía sau anh, đặt tay lên bả vai anh.
Sau đó ngay lúc anh vừa mở miệng thì lại nói tiếp: “Anh cũng đừng nói với em là anh không rảnh, hôm nay anh cũng không đến công ty, mà hai ngày trước chúng ta đã định cùng nhau đi xem lễ đường, anh vội về nước cho nên đã phải hủy, lần này anh cũng không định từ chối em chứ?”
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải động đậy, nhẹ nhàng nói: “Không đâu.”
“Vậy thì được rồi.” Bàn tay đặt trên bả vai của anh cũng chuyển lên đầu, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của anh.
Mắt Trần Vĩnh Hải có chút nhắm lại: “Chờ sinh nhật của em xong rồi ra nước ngoài xem lễ đường.”
Anh khó mà được một lần chủ động nhắc tới.
Trên mặt Tô Hồng Yên đầy vui mừng, ngoài miệng lại cố y nói: “Thôi quên đi, dù sao cũng là kết hôn hợp đồng, lễ đường đính hôn không cần chọn ở nước ngoài nữa, tìm một khách sạn ở ngay Hà Nội là được rồi.”
“Tùy em.” Trần Vĩnh Hải không có ý kiến gì.
Giống như cô ta nói, hôn nhân hợp đồng cũng phải đính hôn thật sự, cử hành nghi thức ở đâu cũng như nhau, anh không có ý kiến gì.
Biểu cảm của Tô Hồng Yên hơi cứng đờ, động tác cũng dừng lại một giây, nhưng rất nhanh đã tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy thì chọn khách sạn Kỳ Hạ của Thẩm Thị đi.”
“Cũng được.” Trần Vĩnh Hải gật đầu một cái đồng ý.
Khóe miệng Tô Hồng Yên lạnh lùng nhếch lên, nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt tràn đầy vẻ âm u đáng sợ.
Người đàn ông này căn bản không nghe được rằng cô đang cố ý nói mát.
Anh hiểu được người kia, không phải cô ta.
Nghĩ vậy, mắt Tô Hồng Yên híp lại, hiền hòa gọi Trần Vĩnh Hải một tiếng: “Vĩnh Hải.”
Trần Vĩnh Hải mở to mắt: “Sao thế?”
Tô Hồng Yên đi đến trước mặt anh, mỉm cười một chút: “Vĩnh Hải, anh nhìn em, nhìn thẳng vào mắt em đi!”
Giọng cô ta như có lực mê hoặc, Trần Vĩnh Hải ngửa đầu ra một chút, nhìn thẳng vào mắt cô ta….
Mấy phút sau, Tô Hồng Yên đưa tay che lên mắt anh, rồi lại nhanh chóng bỏ ra: “Vĩnh Hải, mỏ mắt ra đi.”
Mí mắt Trần Vĩnh Hải giật giật, mở mắt ra nhìn cô ta: “Hồng Yên, chờ qua sinh nhật em, anh với em ra nước ngoài xem chỗ lễ đường kia."
“Được.” Tô Hồng Yên cười đồng ý, thân thể lại có chút lung lay nhẹ.
Thấy sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt, trên mặt còn toát ra mồ hôi lạnh, Trần Vĩnh Hải nhíu mày: “Em sao thế?”
“Em không sao, chỉ là đột nhiên không khỏe một chút, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn thôi.” Tô Hồng Yên vừa nói vừa đi đến ghế sa lon bên cạnh.
Thôi miên ngắn để Trần Vĩnh Hải quên những chuyện xảy ra trong vài phút cũng tổn hại rất lớn đến tinh thần của cô ta.
Cô ta không phải tên yêu nghiệt Trần Cận Phong kia, không có cách nào làm được loại chuyện tùy ý chơi đùa với ký ức của người khác như thế này.
Cô ta có thể làm cho một người quên chuyện vừa xảy ra vài phút trước, ảnh hưởng cảm xúc một chút là giới hạn cao nhất rồi.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, Tô Hồng Yên dần dần khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Đúng lúc Trần Vĩnh Hải cũng vội vàng xử lý chuyện trong tay xong, thấy cô ta tỉnh lại, đứng dậy đi đến: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Tô Hồng Yên lắc đầu.
“Không sao thì đi xuống thôi.” Dứt lời Trần Vĩnh Hải bước một bước ra khỏi thư phòng.
Khóe miệng Tô Hồng Yên có chút run rẩy, bất đắc dĩ đi theo.
Người đàn ông này vừa rồi thấy cô không thoải mái như thế cũng không biết gọi bác sĩ sao?
Cô nói nghỉ ngơi một chút thì thật sự để cô nghỉ ngơi.
Nếu như là Nguyễn Quỳnh Anh thì chỉ sợ rằng anh sẽ không làm như thế.
Đi sau lưng Trần Vĩnh Hải cùng nhau xuống lầu, Tô Hồng Yên nhìn thấy ở xa xa Nguyễn Quỳnh Anh vẫn ngồi trên ghế sa lon, đang vẽ cái gì đó.
Cô ta có chút tò mò, bước lên nhìn mới phát hiện ra lại là đang thiết kế thời trang.
Tô Hồng Yên đưa tay ra cầm lần bản thiết kế Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa vẽ xong, cầm lên: “Cô Quỳnh Anh, vẽ không tệ nha.”
“Cũng tạm được.” Nguyễn Quỳnh Anh theo bản năng nhíu chặt lông mày, trả lời qua loa một câu.
Cô muốn lấy lại bản thiết kế trên tay Tô Hồng Yên, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Vĩnh Hải bên cạnh Tô Hồng Yên đành phải nuốt lời muốn nói trở lại.
“Vĩnh Hải anh nhìn đi, cô Quỳnh Anh vẽ đẹp thật.” Tô Hồng Yên đưa bản thiết kế đến trước mặt Trần Vĩnh Hải cho anh xem.
Trần Vĩnh Hải nhìn lười qua, không nói gì.
“Vĩnh Hải, anh đúng là không vui gì cả.” Tô Hồng Yên chu môi, trả lại bản thiết kế cho Nguyễn Quỳnh Anh.
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh cầm lại mới thấy phía trên bị bút chì vạch ra một đường thẳng tắp, trong lòng ngay lập tức có chút bực bội và không vui.
Bản thiết kế này của cô đã lên màu, bị Tô Hồng Yên giật lấy như khi nãy đã làm xuất hiện một đường vạch hủy cả bản thiết kế.
Bản thiết kế này đã không dùng được nữa.
“Cô Quỳnh Anh, cô sẽ thiết kế lễ phục sao?” Ánh mắt Tô Hồng Yên thay đổi, đột nhiên hỏi.
Trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu nhưng Nguyễn Quỳnh Anh vẫn gật đầu: “Biết một chút.”
“Vậy là được rồi.” Tô Hồng Yên vỗ tay phát ra tiếng, quay đầu lại nhìn Trần Vĩnh Hải: “Vĩnh Hải, anh nói xem nếu lễ phục đính hôn của chúng ta để cô Quỳnh Anh giúp thiết kế thì có được không?”
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh khẽ giật mình, lực nắng bút chì dần dầng mạnh hơn.
Hóa ra đây là điều Tô Hồng Yên muốn!
Rốt cuộc Tô Hồng Yên có ý gì?
Chẳng lẽ đường đường là đại tiểu thư tập đoàn Tô Thị mà lại thiếu người thiết kế lễ phục sao?
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn về phía Trần Vĩnh Hải, muốn biết anh nói thế nào.
Nhung Trần Vĩnh Hải lại làm cô rất ngạc nhiên, không thể tin nổi vào tai mình.
“Không cần thiết kế lễ phục, để cô ấy thiết kế váy cưới luôn đi.” Trần Vĩnh Hải nhìn Nguyễn Quỳnh Anh chăm chú, môi mỏng có chút câu lên.
Anh làm cho Tô Hồng Yên cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó là vui phát điên: “Vĩnh Hải, anh nói để cô Quỳnh Anh thiết kế áo cưới sao?”
Chẳng lẽ Vĩnh Hải có dự định kết hôn với cô ta sao?
“Đúng! Để cô ấy thiết kế áo cưới đi.” Trần Vĩnh Hải không có ý kiến gì đáp lời.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, sắc mặt có chút trắng bệch, giọng hơi run: “Sao lại muốn tôi thiết kế/”
Anh rốt cuộc có biết anh đang đâm dao vào ngực cô hay không.
Cô một lòng yêu anh, anh lại để cô thiết kế váy cưới cho người phụ nữ khác, anh không cảm thấy anh rất tàn nhẫn sao?