Chương 465: Thiệp mời sinh nhật
Hoàng Hà nhìn Vũ Vân Hân qua tủ kính đối diện, lúc này cô vẫn đang sửa sang lại tủ đồ ăn vặt. Thật ra tổ trưởng cũng không xấu, tại sao phải làm khó dễ cô khắp nơi thế? "Cô có nghe không thế?” Vũ Thư Anh không nhịn được nói.
“Cô tìm người khác đi!”
Hoàng Hà trực tiếp từ chối.
Cô ta không muốn tiếp tục để ý tới Vũ Thư Anh nữa, càng không muốn có bất kì quan hệ gì với cô ta.
“Cô dám từ chối tội à?”
“Xin cô hãy tự trọng, nếu như có muốn nhằm vào tổ trưởng Vũ của chúng tôi, tôi sẽ nói với tổ trưởng Vũ chuyện cô bảo tôi và Ninh Uy hãm hại cô ấy”
Vũ Thư Anh hoàn toàn không ngờ tới con bò già luôn đi theo mình bây giờ lại dám phản kháng.
“Không còn việc gì nữa thì cứ vậy đi!”
Hoàng Hà cúp điện thoại, tiếp tục bắt tay vào làm việc.
Vũ Thư Anh phẫn nộ cầm điện thoại ném xuống sàn nhà.
Bên cạnh cô ta không có ai làm được việc hết!
Giống như nguyên một đám người tài giỏi đều bị Vũ Vân Hân cướp đi.
Cô ta nhìn bộ phận thư ký trống vắng trước mặt, ngoài cô ta và ba người còn lại ra thì không còn ai khác.
Trước kia mọi người đều vô cùng náo nhiệt vây quanh cô ta ở đây, bây giờ ngay cả thư ký đi qua cũng không them nhìn sắc mặt cô ta nữa.
Cô ta uất ức bẹp miệng: "Mẹ, con phải làm sao đây? Công ty không còn ai nghe con sai khiến nữa, Vũ Vân Hân cướp mười người của con đi, cuối cùng còn thu mua cánh tay đắc lực nhất nữa”
Ninh Phượng rất nhanh đã trả lời lại.
“Đừng SỢ. Chẳng phải con lại muốn để Vũ Vân Hân rời khỏi công ty sao? Mẹ có một cách rất tuyệt đấy”
Ninh Phượng gửi tới một meme đắc ý.
"Gì thế ạ?” Vũ Thư Anh lại bắt đầu dấy lên một tia hy vọng.
“Con xem cái này đi đã!”
Ninh Phượng lại gửi tiếp một tin cho Vũ Thư Anh.
“Đây là gì ạ?” Vũ Thư Anh rất khó hiểu, dù sao tiêu đề này cũng không liên quan đến Vũ Vân Hân lắm.
“Đã có cái này rồi, Vũ Vân Hân nhất định sẽ tự động từ chức, thậm chí còn rời khỏi đây nữa”
Nghe Ninh Phượng nói như vậy, Vũ Thư Anh càng tò mò hơn, Ipaj tức nhấn vào tin tức kia.
Đây là tin tức về một tháng trước, nói về một tài xế taxi bị người khác ác ý giết chết ở vùng ngoại thành.
Vũ Thư Anh xem hết toàn bộ tin tức, nhưng tìm khắp cũng không thấy tên Vũ Vân Hân, cũng chẳng có tin tức vào liên quan đến Vũ Vân Hân: "Mẹ, có phải mẹ gửi nhầm rồi không?”
“Đúng là án mạng này đấy. Mấy ngày trước mẹ đi khảo sát mới biết được một tin tức vô cùng động trời, hình như trời đang độ chúng ta đấy, ngay cả ông trời cũng không muốn đám gia súc nhà họ Vũ kia phát triển quá tốt”
Vũ Thư Anh không hiểu chuyện gì lắm, nghe Ninh Phượng nói như vậy, trong nội tâm cũng nắm chắc phần thắng.
“Hiện tại không tiện nói cho con biết được, đêm nay con về nhà, uống chút rượu, mở SÁP rồi từ từ nói chuyện với mình rằng con tuyệt đối không thể tưởng tượng được như thế, đến lúc đó con có thể đến trước mặt ông cụ nhà họ Mục tranh công”
Ninh Phượng giống như đang cho Vũ Thư Anh một viên thuốc an thần, thời gian một tháng mà đã qua một nửa rồi, nếu không nhanh đuổi Vũ Vân Hân đi, sợ lại khiến ông cụ nhà họ Mục mất hứng.
Nếu không nịnh nọt được bố chồng tương lai, muốn vào được nhà họ cũng không dễ dàng như vậy.
Lúc chạng vạng tối, ánh nắng chiều đỏ như trứng muối chiếu rọi cả tòa thành phố. Từ sau khi sửa chữa khu cư xá này, giá trị cũng cao hơn không ít.
Mỗi sáng sớm đều có người dọn dẹp tất cả các tầng của cao ốc, ngay cả bãi đỗ xe cũng được sắp rất gọn gàng, chỗ để rác cũng được công nghệ hóa, việc phủ xanh cũng được chú ý hơn, màu xanh của hoa cỏ bắt đầu trải rộng.
Ba nhóc con vui vẻ ngồi trên xích đu, đong đưa, thoải mái mà ăn mấy miếng snack khoai tây.
“! Cụ già, ông lại lớn hơn một tuổi ạ!” Há Cảo nói chuyện giống như người lớn.
“Sau này nhớ phải hiểu chuyện hơn chút nhà!” Màn thầu nói câu nào thấm câu đó, nhóc con giống như đang nói chuyện với mấy đứa nhóc cùng tuổi với mình: “Không nên hơi chút là tìm bọn cháu đi chơi, bọn cháu cũng nhiều việc lắm chứ bộ!”
Bánh Bao nhìn địa chỉ trên đó một lúc lâu, chính hiệu dân mù đường hỏi: “Đây là nơi nào ạ? Hình như xe buýt không đi được đâu!”
Bởi vì Vũ Vân Hân không cho phép bọn nhóc đi, nên mấy đứa chỉ có thể lén lút.