Chương 266: Anh ta muốn cô chết sao.
“Cái gì mà đều được?”, Mục Lâm Kiên tinh nghịch nhìn Vũ Vân Hân.
“Đúng!”
€ô có thể vì con trai của mình mà hi sinh tất cả, chỉ cần con trai của cô an toàn.
“À… Tính mạng thì sao?”, giọng nói lạnh lẽo nghe như giọng ác ma của Mục Lâm Kiên vang lên, anh dùng tay năm lấy căm của cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh.
“Có cần tính mạng của em nữa không?”
‘Vũ Vân Hân, sởn hết cả tóc gáy, anh là muốn cô chết sao?
Hóa ra, từ trước đến nay, anh cứu cô, đổi xử tốt với cô, tất cả đều là bởi vì cô biết quá khứ của anh.
Anh sợ cô nói ra sự việc anh làm trai bao sao? Sợ cô khiến anh mất mặt trên thương trường sao?
Chẳng trách cô lại cảm thấy kì quái, loại người như Mục Lâm Kiên làm sao có thể mù mắt mà nhìn trúng một bà cô hơn ba mươi tuổi như cô được.
Trong công ty có rất nhiều các cô gái trẻ đẹp, xinh đẹp hơn cô nhiều.
Đây đều là cái bẩy của anh.
“Có thể”, Vũ Vân Hán kiên định trả lời.
Bàn tay đang nắm lấy cằm của cô kia dần ni lỏng ra.
“Đi đi”
Giọng nói trầm thấp của Mục Lâm Kiên khiến người ta cảm nhận được một chút dịu dàng trong đó.
Anh lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho cô: “Lái xe mà đi”
‘Vũ Vân Hân không kịp phản ứng lại thái độ thay đổi ba trăm sáu mươi độ này của Mục Lâm Kiên.
“Thật sao?”
“Ù!”, Mục Lâm Kiên trả lời một cách lạnh lùng: “Em mà đụng trúng cái gì thì chết với tôi”
Gặp ma rồi, nói câu đó vào lúc này thì còn ai dám lá xe của anh đi nữa “Không lái xe đi nữa, tôi sợ chết.”
Vũ Vân Hân bước ra khỏi bệnh viện, cô mượn điện thoại của một tên vệ sĩ, su đó ngồi lên xe taxi đuổi theo: “Các con đợi mẹ”
“Búp Bê sẽ đi qua đó ngay bây giờ”
Mục Lâm Kiên nhìn vị trí di chuyển của cô, lông mày nhíu lại, sao lại có thể ở nhà của ông già được?
Với lại, tên nhóc Màn Thầu kia vừa ở lại chính là ở cả năm giờ đồng hồ rồi “Cậu Màn Thầu, đã đến nhà của cậu rồi”, Màn Thầu từ hòn đảo tư nhân quay về, ăn no uống say rồi còn không quên đóng gói mang về.
Một người vệ sĩ mửa cửa xe, bước xuống.
“Chào mừng cậu Màn Thầu, mời cậu lần sau lại đến”, trên mặt trợ lý nở nụ cười, thái độ cung kính tiên Màn Thầu lên gác “Không cần phải lịch sự như vậy đâu, chỉ là tiện tay thôi mài!”
Cậu mới ba tuổi, vậy mà trong vòng năm tiếng đồng hồ đã khiến cho ông cụ Mục phải phục sát đất, đến người trợ lý đứng bên cạnh để xem cũng không thể không thán phục thần đồng nhí này.
Màn Thầu đi đến trước cửa căn hộ mới phát hiện ra là cậu đã quên cầm theo điện thoại và cả chìa khóa, không còn cách nào.
khác, chỉ có thể gõ cửa.
“Ai ôi! Gặp quỷ rồi! Không phải nói là cậu mất tích rồi sao? Sao lại quay về rồi thế này?”, bà hàng xóm nhà bên cạnh ăn dưa cả một nhà bọn họ xảy ra chuyện gì, bà ta đều biết hết.
Màn Thầu không muốn đối diện với bà cô này nên cậu không thèm trả lời mà đi đến chỗ lối vào cầu thang bộ, ngồi xuống.
Nếu như đoán không lầm thì các anh em đã đi tìm cậu rồi.
Còn Búp Bê, không biết bây giờ như thế nào rồi?
Người cậu không yên tâm nhất chính là Búp Bê.
“Sau này, em muốn trở thành người có tiền, em sẽ mua một hòn đảo còn lớn hơn hòn đảo rác đó”, âm thanh của Há Cảo từ tầng dưới truyền đến.
“Điều đó thì có gì ghê gớm đâu! Bây giờ anh chỉ cần nghe thấy họ Mục thôi là đã muốn đánh rồi”, Bánh Bao tức giận nắm chặt bàn tay nhỏ.
“Tại sao ông cụ Mục lại muốn bắt Màn Thầu đi nhỉ?”
Nghe thấy giọng của Vũ Vân Hân, Màn ‘Thầu liên kích động đứng dậy, chạy bước nhỏ xuống tầng dưới: “Búp bê! Mẹ không sao chứ?”