Chương 147: Trường tư thục
Bánh Bao có thói quen cầm tờ giấy quảng cáo, từ trong túi lấy ra một tờ giấy quảng cáo, “Trường tư thục Hoàng gia! Cô nghĩ quen người của Mục Lâm Kiên thì có dễ hơn không?”
Những lời này đã chặn họng Vũ Thư Anh.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng những đứa trẻ này sẽ được vào học tại Trường tư thục Hoàng gia. Ngôi trường đó thực sự là một trong những sản nghiệp của Mục Lâm Kiên.
Chỉ những gia đình có tài sản ròng hơn 500 tỷ đồng mới đủ điều kiện để học những giáo viên chất lượng cao và những trường hàng đầu. Trang thiết bị giống như một trang viên hoàng gia, học phí bằng tiền lượng mười năm của Vũ Thư Anh.
“Chúng mày không phải là con của Vũ Vân Hân sao?”
Ngay khi giọng nói của Vũ Thư Anh rơi xuống, Vũ Vân Hân vừa xuống xe đã phấn khích vẫy tay về phía nhà trẻ, “Các con ơi! Chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?”.
Toi rồi!
Ba đứa nhỏ quay lưng lại với Vũ Vân Hân như làm ngơ, “Vũ Vân Hân trông đẹp, nên chúng tôi mới chơi với chị ấy”
Dù có bị vạch trần thì chúng cũng phải khen mẹ lên trời.
Vũ Thư Anh thấy chúng là lạ, trong tiềm thức nhìn về hướng không xa phía trước chiếc xe.
Cô ta thấy Vũ Vân Hân đang đi về phía họ.
Vũ Thư Anh khóe miệng cong lên một cách đắc thắng, và có vẻ như Chúa cũng đã giúp cô a.
Cô ta muốn xem ba đứa bé này nói dối như thế nào.
Vũ Vân Hân thở hổn hển bước đến chỗ ba đứa nhỏ, khi cô quay lại thì thấy Vũ Thư Anh đang trong xe trước mặt.
“Trưởng phòng Vũ, sao cô lại ở đây?”
“Đang đợi cô đấy!”
Vũ Vân Hân vô thức nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh, chỉ thấy bọn chúng bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chờ tôi? Chẳng nhẽ muốn mời tôi đi ăn cơm sao?”
Vũ Thư Anh nhướng mày, cô ta không ngờ Vũ Vân Hân lại tự chui đầu vào rọ như thế này.
Chắc là không biết mẹ cô ta đã tốn rất nhiều tiền để tìm cách giết cô.
Bây giờ còn dám nghĩ cô ta mời cô đi ăn tối?
“Được rồi! Tôi mời cô đi ăn tối.”
Xe không giết được cô, sát thủ cũng không giết được cô, xem ra đêm nay chúng ta sẽ để cơm để giết cô.
“Tôi đi gọi đồ ăn ngay bây giờ” Vũ Thư Anh nhấc điện thoại và gọi đồ ăn trước mặt họ.
Ba đứa nhỏ nhận ra điều gì đó không ổn và nháy mắt với nhau bảo cẩn thận.
“Thực sự là một vinh dự cho tôi khi được Trưởng phòng Vũ mời cơm”
“Cô khách sáo cái gì? Có thể đây là bữa ăn cuối cùng trong đời này đấy.”
Bánh Bao vốn rất nhạy cảm với lời nói nên đã rất sửng sốt.
“Búp Bê, không phải mẹ đã hứa đi ăn tối với chúng con sao?” Bánh Bao nắm lấy tay Vũ Vân Hân.
Cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được, vì máu thịt có mối liên hệ với nhau nên tất cả đều nhận ra.
“Búp Bê, mẹ đã hẹn trước với chúng con, sao có thể phá hẹn được” Bọn trẻ cố gắng tìm lý do khiến Vũ Vân Hân từ chối Vũ Thư Anh.
Vũ Thư Anh đột nhiên cười khúc khích, “Ha ha! Đúng là tự luyến, không ngờ lại dạy bọn trẻ gọi mình là Búp Bê, cô xứng sao?”
“Đương nhiên là xứng rồi! Nếu cô không phục thì cô có thể dạy bọn trẻ gọi cô là Mỹ Nhân mà!” Vũ Vân Hân không muốn lộ ra vẻ nhu nhược.