Chương 901:
Hàn Chiến đi đến gần, ghé sát vào mặt cô: “Cô đi đến biên giới phía Tây là vì nhớ tôi đúng không?”
Cô nhớ lại những ký ức về anh ta vào mười năm trước, bây giờ cô chỉ muốn đối mặt với anh ta, thành thật mà nói răng cô đã nhớ anh nhưng điều đó là không thể.
Nguyệt Như Ca quay mặt sang một bên và nhanh chóng phủ nhận: “Tôi không có”
“Vậy thì tại sao lại đến tìm tôi?”
Nguyệt Như Ca hít một hơi thật sâu, vừa ngẩng đầu lên hỏi đã bị bàn tay thon dài của anh ta nắm vào cằm rồi đặt lên môi cô ta một nụ hôn.
Nụ hôn này nhanh đến nổi Nguyệt Như Ca không kịp phản ứng gì, cô ta cũng không thể kháng cự vì hai tay cô lúc nấy đã bị trói. Cô ta muốn đẩy Hàn Chiến ra nhưng không thể. Nụ hôn này của Hàn Chiến khiến cô ta vô cùng sững sờ.
Hàn Chiến từ từ nhắm mắt lại, lúc này Nguyệt Như Ca chỉ có thể mở.
†o mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, cảm xúc của cô ta lúc này vô cùng lẫn lộn.
Đến khi nụ hôn này kết thúc, Hàn Chiến chạm vào trán Nguyệt Như Ca, từ từ nhắm hai mắt lại, âm thầm gọi cô ta: ‘Nhuyễn Nhuyễn, anh rất nhớ em”
Rất muốn…
Đôi mắt của Nguyệt Như Ca khẽ run lên vì tiếng gọi Nhuyễn Nhuyễn ấy.
Bấy giờ Nguyệt Như Ca mới nhớ ra, cái tên mà Hàn Chiến đã gọi trong giấc ngủ mười năm trước không phải là một người phụ nữ nào.
khác mà chính là cô ta.
“Hàn Chiến, vì sao anh lại bắt tôi đến tìm anh?”
“Tôi không có bắt cô.”
Nguyệt Như Ca nhìn anh ta không chớp mắt rồi nói: “Anh thực sự không ép buộc tôi, nhưng sau khi anh rời đi, anh đã yêu cầu người của anh nói rằng giữa tôi và anh có một bí mật. Anh không ép buộc tôi, nhưng ai mới là người bình tĩnh hơn khi biết đã không xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ anh đã biết lâu rồi. Tôi nhất định sẽ lấy lại những ký ức những chuyện đã xảy ra mười năm trước. Hàn Chiến, chắc hẳn là anh đoán được tôi sẽ đến tìm anh”
Hàn Chiến không bất ngờ, nhưng có những gợn sóng hắn sâu trong ánh mắt anh và tất cả những điều này quả thực là tốt cho anh.
Vậy bây giờ cô ta là Nguyệt Như Ca hay là Nhuyễn Nhuyễn?
“Anh Hàn, anh không cảm thấy nói chuyện với tôi như này giống như đang bắt nạt tôi sao?” Nguyệt Như Ca nói: “Không lẽ anh Hàn đây muốn vừa trói vừa nói chuyện với tôi sao?”
Hàn Chiến đứng yên, hướng đôi mắt đen láy của mình nhìn chằm chằm vào cô, không biết rằng đang nghiêm túc hay nói đùa, anh nói: “Anh sợ em sẽ đi mất”
Nguyệt Như Ca khế hừ một tiếng, nhíu mày: “Nếu tôi muốn đi thì tôi đã không tới một nơi quỷ quái như này để tìm anh rồi. Nhanh cởi trói cho tôi đi”
“ăn”
Sau khi Hàn Chiến nới lỏng sợi dây quấn trên cơ thể của Nguyệt Như Ca thì cô ta cố tình lắc cổ tay rồi mắng chửi: “Người của anh trói người khác cũng chặt nhỉ!”
Hàn Chiến cầm cổ tay cô kiểm tra kỹ càng, khi nhìn thấy vết sẹo đỏ thì khẽ cau mày.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông xoa nhẹ lên vết đỏ trên cổ tay cô ta.
“Tôi sẽ đi lấy thuốc mỡ”
Hàn Chiến định quay người đi lấy hộp thuốc nhưng lại bị Nguyệt Như Ca giữ lại: “Hàn Chiến, nói cho tôi biết, anh có yêu tôi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!