Chương 815:
“Việc cô không biết thắt cà vạt cho đàn ông, đã chứng minh cho việc trước đó cô chưa từng thắt cà vạt cho bất cứ người đàn ông nào cả. Điều này làm tôi rất vui. Nhưng sau này cô nhất định phải học thắt cà vạt”
Nguyệt Như Ca bị Hàn Chiến tay nắm tay hướng dẫn thắt cà vạt, tò mò hỏi: “Sau này anh Chiến sẽ để tôi giúp anh thắt cà vạt sao?”
“Làm sao, không vui à?” Đáy mắt tên đàn ông này dâng lên một tia lạnh lùn: Chỉ cần câu tiếp theo cô ta nói ra khiến anh ta không xuôi tai, cái cổ nhỏ bé mảnh mai này, rất có thể sẽ bị bẻ gãy ngay ngày hôm nay.
Mỗi phút mỗi giây trôi qua, Nguyệt Như Ca đều không biết bản thân mình đang thăm dò bên bờ tử vong. Cô ta nhíu nhíu mày, trong giọng nói có chút bâng quơ: “Cũng không thể nói là không vui được. Chẳng qua là ngày nào anh Chiến cũng dậy rất sớm. Nếu như sáng nào cũng tôi cũng thắt cà vạt cho anh Chiến, chẳng phải cái quyền ngủ nướng mỗi sáng của tôi sẽ bị cướp mất hay sao?”
“Thế nên đối với cô, tôi còn không bằng mấy phút ngủ nướng?”
Đột nhiên cô ta có cảm giác, tên đàn ông này đang lừa cô ta vào tròng. Thế nhưng vẻ mặt của người đàn ông này rất nghiêm túc, nhìn không ra được anh ta đang lừa cô.
Cậu Chiến không phải người đàn ông bình thường, đương nhiên Nguyệt Như Ca cũng chẳng phải cô bé bình thường, cô ta nhanh chóng trả lời một câu: “Ngủ nướng và anh Chiến tôi đều muốn”
Hàn Chiến nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta, tựa như có chút ý cười dâng lên trong mắt. Người đàn ông này vươn tay ôm lấy cái eo mềm mại của cô gái nhỏ, cúi đầu, môi mỏng dán sát bên tai cô ta, giọng nói trầm thấp khiêu gợi hỏi: “Thế nên giữa việc muốn ngủ nướng một mình và ngủ với anh Chiến, cô chọn một đi”
Người đàn ông này, sao có thể lái chủ đề nhanh thế chứ?
Nguyệt Như Ca nhanh chóng đáp lời, cứ thế vòng hai tay ôm lấy Hàn Chiến như con gấu túi: “Tôi muốn ôm anh Chiến ngủ nướng!”
Hàn Chiến ôm cô ta đặt lên trên bàn làm việc, bàn tay to lớn đem đống tài liệu trên bàn gạt thẳng xuống đất, rồi đặt cô ta ngồi ở trên đó.
Thân hình to lớn của người đàn ông cũng theo đó đè lên người cô ta…
Nguyệt Như Ca giơ tay chặn lồng ngực của Hàn Chiến lại, nhanh trí mở miệng: “Anh Chiến, chúng ta đi ăn cơm trước đi!”
Dứt lời, cô gái nhỏ trong lồng ngực anh ta như con cá chạch trượt từ trên bàn sách xuống dưới, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng làm việc, đầu cũng không thèm nhìn trở lại nhưng miệng vẫn còn gọi anh ta: “Anh Chiến à, đi xuống lầu ăn cơm thôi.”
Hàn Chiến nhìn theo bóng lung xinh đẹp đang chạy như bay kia, môi mỏng khế cong lên, cô ta có thể trốn được lần này nhưng có thể trốn được cả đời sao?
Sớm muộn gì anh ta cũng ăn Nguyệt Như Ca sạch sẽ, đến xương cũng không để lại.
Hàn Chiến không nhanh không chậm đi xuống lầu, ăn tối cùng với Nguyệt Như Ca.
Bữa tối đã được hâm nóng lại, món ăn rất nhiều, rất phong phú.
Nguyệt Như Ca ngồi ở phía đối diện Hàn Chiến, vừa cắt bò bít tết trên đĩa, vừa cố ý nói thầm: “Anh Chiến ơi, tuy hôm nay tôi về trễ như thế, nhưng cũng không thể chỉ trách mình tôi được. Nếu tôi không đụng mặt công chúa Dung Hoa ở trung tâm thương mại, rồi bị cô ta vu oan giá họa thì tôi cũng không đến nỗi về muộn như vậy”
Ồ, đây là đang kể tội người khác sao?
Cái tâm tư bé nhỏ kia của cô, Hàn Chiến rõ như lòng bàn tay.
Hàn Chiến cố ý cứng rẳn nói: “Dung Hoa là con gái của Tổng Thống.
Nếu như không gặp tình huống đặc biệt, tôi sẽ không làm mất mặt cô ta”
Nguyệt Như Ca trên mặt tỏ ra ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng, nhưng trong lòng âm thầm hừ lạnh. Nguyệt Như Ca còn tưởng rằng anh ta là người đàn ông ghê gớm lắm, hóa ra không phải. Anh ta thế mà còn không dám trở mặt với cái cô công chúa kia nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!