Chương 810:
Một nụ hôn gấp gáp nóng bỏng được diễn ra. Sau khi nụ hôn nóng bỏng qua đi, Nguyệt Như Ca nằm trong lồng ngực Hàn Chiến thở dốc.
Người đàn ông này cúi đầu, môi mỏng dán sát bên tai cô ta, dùng giọng nói trầm thấp, dịu dàng để buông lời trêu chọc: “Như Ca, cái mà tôi muốn, không chỉ là những thứ này”
Thân thể căng chặt và nóng bỏng của người đàn ông này cứ thế dán sát vào người cô ta.
Nguyệt Như Ca khẽ ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên chạm phải ánh mắt u ám, sâu thẳm như nước của người đàn ông này. Trong ánh mắt ấy tựa như được lửa bao phủ, rất mạnh mẽ, rất nóng bỏng. Gần như chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể làm cho người ta phải đỏ mặt.
Một ánh mắt vô cùng thèm khát, ham muốn.
Trong lòng Nguyệt Như Ca như có vài con thỏ nhỏ, chúng đang nhảy nhót lung tung, loạn xạ. Đáng chết! Rõ ràng là cô ta trêu ghẹo Hàn Chiến trước, thế mà bây giờ lại bị anh ta trêu ghẹo lại!
Những người không biết xấu hổ bậc nhất thế gian đều như vậy. Tốt hơn hết là mặc kệ người ta, không thèm đến xỉa, để người ta muốn làm cái gì thì làm.
Hai tay Nguyệt Như Ca ôm lấy cổ Hàn Chiến, dùng sức mạnh của bản thân đẩy Hàn Chiến lên trên vách tường. Đương nhiên, chuyện cô ta đẩy được là do Hàn Chiến không phản kháng. Anh ta cứ đứng yên đó mặc cho Nguyệt Như Ca đẩy mình, cho nên cô ta mới có cơ hội chủ động này.
Nguyệt Như Ca sờ loạn trên người anh ta một lúc mới lại bị Hàn Chiến nắm chặt cổ tay để buộc cô ta phải dừng lại.
Cô gái nhỏ mang theo ánh mắt mê ly, ngập tràn sương mù, cô ta hơi nghi hoặc nhìn về phía anh ta. Vừa nhìn đã phát hiện đáy mắt Hàn Chiến mang theo chút trêu tức đan xen với sự chế nhạo.
Người đàn ông này đàng hoàng, trịnh trọng nhìn cô ta rồi nói: “Như Ca, cô đang nghĩ cái gì thế?”
Cô ta muốn làm chuyện đó với anh ta chứ còn muốn làm cái gì nữa.
Chuyện này không phải là suy nghĩ của anh ta sao?
Hàn Chiến ôm eo rồi bế cô ta lên, sau đó ôm cô ta vào trong lồng ngực như ôm một con chuột túi nhỏ, kế tiếp lại ép cô ta vào tường. Cô gái nhỏ quàng tay qua cổ anh ta, Hàn Chiến ngửa đầu nhìn cô ta một cách chăm chú.
“So với những thứ tạm thời có được, ¡ càng thích những thứ có thể bên mình lâu dài hơn. Như Ca, cô nên biết tôi là một người đàn ông có khả năng kiềm chế rất tốt.”
Ừ…Nếu đã có khả năng kiềm chế tốt như vậy, bây giờ cái thứ cứng rắn đang dán vào người cô ta là cái gì thế?
“,.” Còn nữa, cứ như thế này thì đến bao giờ cô ta mới có thể ra ngoài?
Con ngươi Hàn Chiến đen tối, sâu thẳm nhìn cô nói cô ra ngoài, nhưng nhất định phải trở về trước giờ cơm tối Nguyệt Như Ca vội vã trượt xuống đất từ trên người của Hàn Chiến rồi nhanh chóng nói: “Cảm ơn anh Chiến! Anh Chiến, moahl”
ôi cho phép Hàn Chiến đút hai tay vào túi quần. Anh ta nhìn theo bóng người nhỏ bé chạy ra khỏi phòng làm việc của cô gái kia, gương mặt tuấn tú bình tĩnh lạnh lùng vốn có dường như trở nên dịu dàng hơn một chút.
Ngay cả đôi môi mỏng luôn luôn mím chặt cũng buông lỏng ra rồi khẽ cong lên.
Sau đó, người đàn ông này lập tức đi vào phòng tắm để xối nước lạnh lên người, mất gần một tiếng mới chịu đi ra.
Sau khi Nguyệt Như Ca hoàn thành xong nhiệm vụ, cô bước ra khỏi trạm điện thoại công cộng, lúc đi bộ trên đường phố, cô phát hiện ra trong đám đông có người đang theo dõi mình. Cô ta cảm thấy có khả năng cao là người Hàn Chiến cử đi.
Cô ta vốn định sau khi làm xong chuyện sẽ trở về biệt thự Ngự Lâm, nhưng vì để “phạm tội một cách hoàn thiện nhất”, Nguyệt Như Ca lại đi dạo trung tâm thương mại lớn nhất, xa xỉ nhất Hàn Thành.
Sau khi đi dạo một vòng, Nguyệt Như Ca đã sử dụng thẻ phụ mà Hàn Chiếc cho cô ta để mua một đống đồ xa xỉ.
Cô ta yên tâm thoải mái tiêu xài bao nhiêu tiền của Hàn Chiến như vậy, thế mà còn muốn bán đứng tin tức của anh ta. Dù sao cũng là người sớm chiều chung đụng, nên trong lúc nhất thời Nguyệt Như Ca lại cảm thấy tội lỗi và áy náy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!