Chương 751:
Kiều Lạc nhắm mắt lại, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Kiều Lạc chậm rãi đi sau lưng Kỳ Ngạn Lễ, giữ khoảng cách hai sải tay với Kỳ Ngạn Lễ, tránh anh như tránh tà.
Kỳ Ngạn Lễ cau mày, xoay người nhìn cô, cố ý dùng lời nói làm khó cô, “Cô Lạc, là tôi đưa cô đi tham quan, hay là cô đưa tôi đi tham quan?”
Kiều Lạc mím môi, bước nhanh lên phía trước, “Đi thôi, Tổng giám đốc Kỳ, tôi đưa anh đi tham quan trường tiểu học của chúng tôi một chút. Nhưng trường tiểu học Thanh Phong của chúng tôi rất nhỏ, cũng không có gì có thể tham quan cả, anh quyên tiền, hiệu trưởng dùng để xây nhà ăn cùng thư viện, nhưng bây giờ đều chưa làm xong”
Kiều Lạc đi ở phía trước, chuyên tâm giới thiệu, cũng không để ý Kỳ Ngạn Lễ có nghe hay không.
Kỳ Ngạn Lễ chậm rãi đi phía sau người phụ nữ, ánh mắt một mực nhìn chăm chú bóng lưng mảnh khảnh của cô, Kiều Lạc cài một cây trâm nửa đầu, tóc cô rất mềm, cũng rất dày, hơn nữa kiểu tóc cột nửa đầu này rất phóng khoáng, nhìn tuy có vẻ trẻ con, nhưng vô cùng xinh đẹp thoải mái.
“Bên kia là sân vận động trước đây của bọn trẻ, hiệu trưởng nói qua một thời gian nữa, sẽ xây lại cho bọn trẻ một sân vận động tiêu chuẩn một chút cho bọn trẻ, tiền anh đóng góp đủ làm việc đó, còn dư lại, hiệu trưởng cũng định dùng làm học bổng, trợ cấp cho những học sinh gia đình xóa đói giảm nghèo.”
Kiều Lạc vừa rồi nói những gì, Kỳ Ngạn Lễ từ đầu đến cuối không nói theo một câu, Kiều Lạc nói hồi lâu, còn cho rằng Kỳ Ngạn Lễ không nghe thấy, theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông kia một cái.
Nhưng vừa đảo mắt, Kiều Lạc liền đối diện với tròng mắt đen thâm trâm của người đàn ông.
Kiều Lạc vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, lại bị Kỳ Ngạn Lễ giữ cổ tay lại, kéo một cái vào trong lòng.
Kiều Lạc hai tay đẩy ngực anh, trợn mắt nhìn anh: “Anh muốn làm gì, nơi này là trường học!”
Kỳ Ngạn Lễ hừ lạnh một tiếng, “Em thật sự cho rằng tôi đến để thăm trường học?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì, Kỳ Ngạn Lễ, buông tôi ra”
Cánh môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, “Tại sao không gọi là Tổng giám đốc Kỳ nữa? Không phải vừa rồi không ngớt gọi tôi là Tổng giám đốc Kỳ sao?”
Kiều Lạc cau mày trợn mắt nhìn anh, buột miệng phản bác: “Chẳng phải vừa rồi anh cũng gọi tôi là cô Lạc hết lần này đến lần khác sao?”
Nói xong, Kiều Lạc liền cắn lưỡi.
Kỳ Ngạn Lễ phản ứng nhanh lẹ hơn người, nhìn chằm chằm người trong ngực, sâu trong đôi mắt đen thoáng qua một tia cười yếu ớt, “Không gọi là cô Lạc, vậy em hy vọng tôi gọi em là gì? Lạc Lạc à?”
Kiều Lạ Đáng chết, sao cô lại tự đào cái hố để nhảy vào vậy!
Vành tai Kiều Lạc đỏ ửng, cô dời mắt đi chỗ khác, cố gắng cứng rắn nói: “Không đi thăm trường học nữa sao? Nếu không đi nữa, tôi phải về lên lớp!”
Kỳ Ngạn Lễ buông cô, tạm thời không muốn quá o ép cô nữa, “Tiếp tục”
Người đàn ông giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ chỉnh trang lại một chút, rồi đi đến nhà ăn của trường học bên kia.
Kiều Lạc đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn bóng lưng cao thẳng tắp của Kỳ Ngạn Lễ, hít sâu một hơi, đuổi theo.
Sau khi tham quan trường học xong, Kỳ Ngạn Lễ lại nói, muốn đi tham quan phong cảnh huyện Nhạc.
Kiều Lạc không thể làm gì khác hơn là đi cùng với anh.
Kỳ Ngạn Lễ lái xe, Kiều Lạc ngồi một mình ở băng sau.
Người đàn ông quét mắt nhìn cô trong kính chiếu hậu, hỏi: “Em và người đàn ông kia quen nhau bao lâu rồi?”
Kiều Lạc ngẩn ra, phải mất mấy giây, mới phản ứng kịp, Kỳ Ngạn Lễ đang hỏi chuyện của cô và Hà Vận.
Kiều Lạc không phản ứng.