Chương 745:
Kiều Lạc trợn mắt nhìn anh, “Giữa chúng ta từ đầu đến cuối chỉ là một cú lừa! Bây giờ tất cả đã kết thúc!”
“Nếu lừa anh, tại sao không chịu lừa anh cả đời? Tại sao phải lấy người đàn ông khác? Tại sao phải có thai đứa con của người đàn ông khác!”
Đôi mắt của Kỳ Ngạn Lễ đỏ bầm, quát giận đến nỗi Kiều Lạc phải co rụt người về phía sau theo bản năng.
Lúc Kỳ Ngạn Lễ nổi giận, thật sự rất đáng sợ.
Trước kia, anh đối xử với cô quá dịu dàng, cho nên Kiều Lạc không biết dáng vẻ dữ dội của Kỳ Ngạn Lễ.
Kiều Lạc giãy giụa muốn giằng ra, nhưng Kỳ Ngạn Lễ cúi đầu dùng sức hôn lên môi của cô một cách bá đạo.
Cô càng né tránh, Kỳ Ngạn Lễ càng xâm chiếm cô, anh không cho.
phép cô né tránh anh.
Nụ hôn này, không hề dịu dàng, mà mang theo khí thế công kích và chiếm hữu mãnh liệt, cơ hồ căn nát đôi môi của Kiều Lạc, máu tươi tan ra trong cổ họng hai người, dâng lên mùi máu tanh nồng.
Kiều Lạc bị cưỡng hôn, hốc mắt ửng đỏ, hai tay siết thành quả đấm không ngừng nện đầu vai người đàn ông đang đè chặt cô, “Kỳ Ngạn Lễ…! Chúng ta đã chia tay! Anh lấy tư cách gì can thiệp cuộc sống của “Chỉ cần anh không buông tay, em cũng chỉ có thể là người đàn bà của anh”
“Nhưng tôi đã mang thai đứa con của người đàn ông khác!”
Kiều Lạc chợt đẩy anh ra, đôi mắt long lanh phủ đầy sương mù, vừa hận vừa đau nhìn anh.
Kỳ Ngạn Lễ n nắm cánh tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực, bàn tay áp lên cái bụng hơi nhô của cô, cánh môi mỏng dán vào bên tai cô, gắn từng tiếng: “Phá thai là được. Em bỏ đứa bé này đi, anh sẽ coi như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, em trở về bên cạnh anh, anh có thể tha thứ cho em”
Kiều Lạc tức giận, cả người run lên, giơ tay lên hung hăng giáng xuống một cái tát!
“Bốp!”
Cái bạt tai này rơi vào má phải Kỳ Ngạn Lễ, người đàn ông bị đánh lệch mặt qua một bên.
Kiều Lạc ôm chặt lấy cơ thể mình, trong đôi mắt ướt sũng chỉ tràn đầy sợ hãi và căm hận đối với anh, “Kỳ Ngạn Lễ, anh chỉ là một tên biến thái! Ác quỷ!”
Người đàn ông nâng tay lên, dùng ngón tay cái lau một bên mép bị đánh tóe máu, không giận dữ ngược lại còn cười, ‘Ác quỷ? Vậy nếu không làm chuyện ác quỷ nên làm, há chẳng phải là quá phụ lòng hai chữ ác quỷ này sao?”
Kiều Lạc trợn trừng đôi mắt đẹp, đáy mắt tràn đầy kinh hoàng: “Anh muốn làm gì..”
Kỳ Ngạn Lễ đứng lên, trực tiếp nổ máy xe, đạp lút cần ga, chiếc Bentley màu đen phóng như bay trên đường.
Tốc độ chiếc xe lên đến gần một trăm cây số giờ, Kiều Lạc nắm thật chặt dây an toàn trước ngực, trợn mắt nhìn anh: “Kỳ Ngạn Lễ! Anh điên rồi sao?”
Nhưng Kỳ Ngạn Lễ làm như không nghe Kiều Lạc nói gì, tốc độ vẫn không có dấu hiệu dừng lại, rất nhanh đã đến một khách sạn.
Khách sạn này là khách sạn cấp bốn sao duy nhất ở Sơn Thành, mặc dù kém xa so với khách sạn năm sao cùng phòng Tổng thống bảy sao mà Kỳ Ngạn Lễ thường ở, nhưng ít nhất còn có thể ở.
Đến cửa khách sạn, Kỳ Ngạn Lễ liền kéo Kiều Lạc từ trên xe xuống.
Kiều Lạc muốn chạy trốn, nhưng lại bị Kỳ Ngạn Lễ trực tiếp ôm ngang lên, người đàn ông sải bước đi thẳng vào trong khách sạn.
Kiều Lạc bị nhốt vào phòng Kỳ Ngạn Lễ.
Kiều Lạc cầm điện thoại di động cảnh cáo: “Kỳ Ngạn Lễ, anh làm như vậy có khác gì bắt cóc hả! Anh có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?”
Kỳ Ngạn Lễ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô, giơ tay lên nóng nảy kéo cà vạt trên cổ, sải chân dài từng bước đi đến chỗ cô, “Em cứ thử đi, nếu anh nói với cảnh sát, rằng em là vợ anh, em nói xem bọn họ có thèm quan tâm em hay không?”