Mộ Vi Lan bất giác đưa tay ra kéo tay anh: “Này Phó Hàn Tranh em không thể nhìn đường được anh định làm gì vậy?”
“Yên tâm đi anh sẽ ôm em và không để em bị ngã”
Cô cảm thấy dở khóc dở cư: ngờ gì đây lại phải che mắt em?”
“Cũng không được coi là điều bất ngờ nhưng anh biết em chắc chắn sẽ thích”
Nghe anh nói như vậy khiến cô ngày càng tò mò hơn.
Rốt cuộc anh định cho em điều bất “Rốt cuộc là anh chuẩn bị gì vậy?”
Mộ Vi Lan vẫn không ngừng lẩm bẩm nhưng Phó Hàn Tranh không đáp lại cô.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa “tít, tít”, anh đang mở cửa thì phải?
“Anh đã xong chưa vậy?”
Bước vào trong phòng Mộ Vi Lan cảm thấy ấm áp hơn một chút, người đàn ông phía sau hơi nghiêng người và nói thầm bên tai cô: “Xong rồi”
Sau đó anh buông bàn tay đang che mắt cô ra.
“Cạch!”
Căn phòng tối đen như mực bỗng chốc được thắp sáng.
Cô vẫn còn chưa kịp phản ứng lại đây là có ý gì nhưng anh đã lên tiếng nói: “Trước đây vẫn luôn muốn tặng cho em nhưng lại muốn giấu em, việc trang trí hơi tốn công và mất thời gian một chút nên mới bị trì hoãn đến bây giờ, em có thích không?”
Đây là một văn phòng làm việc rất rộng rãi không chỉ có một tâng mà còn có cả tầng hai, tuy rằng trang trí và thiết kế rất đơn giản nhưng lại không mất đi sự tỉnh tế, từ việc sắp đặt nội thất có thể nhìn ra đã chỉ không ít tiền và tâm tư.
Mộ Vi Lan có chút cảm động, mặc dù với thân phận của Phó Hàn Tranh thì việc tặng một căn phòng không phải là chuyện hiếm lạ, nhưng cô cảm động vì anh tặng quà rất hợp ý cô, anh không tặng biệt thự mà là tặng một văn phòng làm việc dựa theo ý thích của cô như vậy.
Cô rất cần nó và cũng cực kỳ vui vẻ.
Cô quay đầu nhìn anh: “Cho nên gần đây buổi tối anh thường xuyên tăng ca là vì đến đây để trông chừng người ta trang trí có phải không? Ừ, làm sao vậy?”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan trở nên sáng ngời và nở nụ cười ngọt ngào: “Em rất thích”
Đây không chỉ là anh tặng cô một căn phòng mà còn đại biểu cho.
việc Phó Hàn Tranh hỗ trợ sự nghiệp của cô.
“Em thích là được rồi”
Người đàn ông nắm lấy tay cô và đặt chùm chìa khóa vào lòng bàn tay cô: “Bây giờ nó là của em, sau này dù em có muốn mở một văn phòng với thương hiệu của riêng mình hay làm những việc khác, anh sẽ hỗ trợ em cả về mặt vật chất lẫn tỉnh thần”
Cô nhảy lên và ôm lấy cổ anh: “Ông xã cám ơn anh!”
“Anh càng muốn nghe ba từ khác hơn là cảm ơn”
Mộ Vi Lan cố ý nói: “Cám ơn anh”
Phó Hàn Tranh ôm lấy chiếc eo của cô gái nhỏ và nhíu mày lại, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: “Em đùa anh à?”
Cô kéo cổ anh thấp xuống rồi kiễng chân và chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, giây phút quyến luyến cô khẽ thì thầm: “Phó Hàn Tranh, em yêu anh”
Người đàn ông đè lên cô và ấn vào tường, phải mất mấy phút thì nụ hôn mới kết thúc hai người lúc này mới khẽ tách ra.
Thị trấn Thanh Hà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!