Chương 5
Tám giờ tối, Diệp Quả sau khi đưa Mộ Vi Lan đi trang điểm xong liền đến bữa tiệc.
Bên ngoài hội trường, một hàng xe sang phiên bản giới hạn đỗ bên ngoài, những người đến bữa tiệc tối nay thân phân đều rất cao quý. Không phải tổng giám đốc này, thì cũng là tổng giám đốc kia hoặc là những tiểu thư giàu có, nhưng tất nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như Mộ Vi Lan, tiểu thư thế thảm nổi tiếng ở Bắc Thành.
Ngay cả khi mọi thứ qua đi, điều đó không có nghĩa là một số thứ sẽ dễ dàng bị xóa khỏi trong ký ức của mọi người.
Diệp Quả chỉ vào dáng người cao lớn đứng cách đó không xa và thì thầm với Mộ Vi Lan: “Đó là Phó Hàn Tranh, cậu muốn đi qua đó nói chuyện không? Nhưng mà Lan Lan, mình khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ.”
Người đàn ông được bao phủ trong ánh sáng rực rõ, xoay quanh anh là vô vàn phụ nữ thanh lịch và ưu tú.
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, đôi môi cong mềm mại, cầm một ly rượu sâm-panh, bước trên đôi giày cao gót chuẩn bị bước qua đó thì bị Diệp Quả kéo lại: “Cậu định như thế này qua đó sao? Cậu như vậy sẽ trở thành một trò chơi đó cậu có biết không? Cậu nhìn đám phụ nữ quanh anh ta, cái này chẳng phải…up up!”
Diệp Quả nâng ngực, kéo cổ áo dạ hội của Mộ Vi Lan xuống, để lộ một đường khe quyến rũ vừa phải.
Da mặt cô mỏng, tai đỏ ửng lên.
Diệp Quả cổ vũ cô: “Hãy tin mình, có khe chắc chắn sẽ quyến rũ được.”
Cô lấy hết can đảm, đưa ngón tay dày vuốt lên mái tóc và bước đi.
Khi Vi Lan đi về phía Phó Hàn Tranh đã thu hút rất nhiều sự chú ý, có nghi ngờ, có đố kị, có ngạc nhiên.
“Cô gái này hơi quen.”
“Tôi từng gặp cô ấy, tôi nhớ rồi, cô ấy hình như là cô chủ của công ty Mộ Thị đã phá sản ba năm trước!”
Hå…? Mộ Thị năm đó rất thảm, bố cô Mộ Quang Khánh nhảy lầu tự sát, nghe nói máu và não văng khắp mặt đất!”
“Nghe nói cô ấy còn bị mẹ kế và em kế đuổi ra khỏi nhà, không còn gì cả!”
“Cô ấy biến mất lâu như vậy mà vẫn còn dám xuất hiện trong giới này. Phượng hoàng gãy cánh không tốt bằng một con gà, đạo lý này cô ấy không hiểu sao?
Những tiếng bàn luận ồn ào bên tai khiến Mộ Vi Lăng càng đứng thẳng lưng.
Phải, cô là Mộ Vi Lan, cô đã sa sút, nhưng tất cả những điều này không thể ngăn cản quyết tâm tối nay phải “hạ gục” Phó Hàn Tranh!
Dưới ánh đèn sáng chói, khi người đàn ông quay lại với ly rượu sâm-panh trên tay, đôi mắt lạnh sâu thẳm của anh đột nhiên rơi trên khuôn mặt của người phụ nữ đang đi về phía anh.
“Tổng giám đốc Phó, xin chào, tôi là Mộ Vi Lan.”
Mộ Vi Lan đưa tay ra lịch sự và chào anh, nhưng những ánh mắt đang chăm chút nhìn, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cô, rồi nhấp một ngụm sâm-panh, không có ý định bắt tay với cô.
Cô không tỏ ra khó chịu hay xấu hổ, cô tiếp tục nói nhẹ nhàng: “Tổng giám đốc Phó, nghe nói anh đã mua mảnh đất ở đường Thâm Lam, biệt thự của bố tôi cũng ở trên còn đường đó, anh có thể nương tay…”
Cô vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã đút tay vào túi quần, lạnh lùng quay lưng rời đi.
Mộ Vi Lan có chút lo lắng: “Tổng giám đốc Phó, tôi biết anh đang bận, nhưng anh có thể cho tôi năm phút không?”
Ánh sáng của bóng đèn hắt xuống, rọi vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt anh nheo lại: “Tại sao tôi phải cho cô năm phút.”
Mọi người xung quanh đều đang chờ xem trò cười của cô.
Mộ Vi Lan hỗn loạn trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh không có gì khác thường. Cô mím đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, đi đến trước mặt Phó Hàn Tranh, cánh tay trắng ngần thon thả đặt lên cổ anh, đôi môi đỏ ghé sát tai anh, giọng điệu vừa phải quyến rũ: “Nếu tổng giám đốc Phó đồng ý, thì chúng ta có cả một đêm nay.”
Bình thường Mộ Vi Lan coi thường những thủ đoạn của phụ nữ như vậy, nhưng tối nay cô lại phải sử dụng nó. Trong khi cô khinh bỉ chính mình, nhưng vẫn cố gắng rút ra tấm bài cuối cùng của mình.
Phó Hàn Tranh khẽ quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp có chút gầy gò xanh xao của cô: “Cô Mộ, chúng ta hình như
không phải là lần đầu tiên gặp nhau.”
Với tình hình hiện tại, ba năm trước, có lẽ cô gái này thực sự cố ý đâm vào xe của anh?
Mộ Vi Lan không hiểu, cô khẽ nhíu mày, bàn tay nhỏ đặt trên cổ Phó Hàn Tranh bị người đàn ông kéo xuống.
Mộ Vi Lan không bỏ cuộc, nhanh chóng đi theo, người đàn ông cố ý dừng lại, mũi cô đập vào tấm lưng rắn chắc của anh.
Bàn chân trong giày cao gót cố gắng đứng vững.
“Tổng giám đốc Phó, biệt thự đó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, làm ơn….”
Phó Hàn Tranh quay lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ đầy bất lực của cô, Phó Hàn Tranh nhẫn nại, đôi giày da thủ công màu đen sáng bóng đứng trước mặt cô, giơ những ngón tay thon dài kéo cổ áo cố tình kéo xuống của cô lên, giọng nói không cao không thấp: “Cô gái, nếu cô không thể thoát ra khỏi, thì phải biết tự yêu bản thân.”
Giọng điệu đó, không nghe ra được sự tức giận mà là sự thương hại. Chỉ có cảm giác lạnh thấu xương xâm nhập vào trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!