Chương 488
Cổ Tồn Ngộ đi làm, trong nhà họ Cổ ngoài người. làm, chỉ còn lại một già, một lớn và một nhỏ.
Đến giờ ăn trưa, mọi người ngồi nhìn nhau.
Nhà họ Cổ có rất nhiều quy tắc, người giàu và người bình thường đến ăn uống cũng đều khác nhau.
Ví dụ như Hòa Tuệ sống hai mươi tư năm, cô đều ăn cơm trước rồi mới uống nước canh.
Nhưng trên bàn ăn của nhà họ Cổ, phải uống nước canh trước rồi mới ăn cơm.
Hơn nữa, trong hai mươi tư năm cuộc đời của Hòa Tuệ, cô chưa từng dùng đũa riêng.
Nhưng trên bàn ăn của nhà họ Cổ, khi gắp thức ăn nhất định phải sử dụng đũa riêng.
Hải đội đũa đổi đi đổi lại, Hòa Tuệ cho dù có ăn ngon miệng đến đâu cũng không muốn ăn nữa. Bởi vì đối với một người hơi lười biếng mà nói, điều này chắc chắn rất phiền phức.
Cổ Đình Xuyên cũng cảm thấy hơi khó chịu, trước dây cầu bẻ cũng không phải chịu nhiều quy tắc khi ăn đến vậy, câu bẻ cau mày nói: “Ông nổi, tại sao nhà ông lại phải đổi đũa để gắp thức ăn? Ở nhà cháu đều không cần, rất phiền phức
Ông Cổ mìn cười giải thích: “Đó gọi là đũa riêng, dùng đũa riêng là để đảm bảo vệ sinh. Bởi vì dùng đũa của mình đi gắp thức ăn trong cùng một đĩa sẽ mang theo nước bọt. Nếu có bệnh sẽ dễ lây nhiễm cho người khác, đây đều là vì sức khỏe của mọi người.
Cổ Đình Xuyên phụng phịu.
Người làm đứng bên cạnh cười nói: “Nếu cậu chủ cảm thấy đổi đũa phiền phức, cậu chủ cử nói với tôi cậu muốn ăn gì, tôi dùng đũa riêng gấp cho cậu là được rồi.”
Hòa Tuệ thật sự không quen khi có người đứng bên cạnh nhìn họ chẳm chằm lúc ăn cơm, hơn nữa còn phải phục vụ họ.
Điều này thực sự có thể so sánh với bữa ăn của hoàng đế thời xưa.
Hòa Tuệ ân cần nói với người làm: “Không cần đầu, cảm ơn, tôi gắp cho thằng bé là được rồi.”
Vừa mới đến nhà họ Cổ, ngay cả những nghi thức ăn uống cơ bản nhất cũng khác hoàn toàn so với những gì trước đây Hòa Tuệ biết, những ngày về sau phải sống như thế nào đây.
Hòa Tuệ đầy tâm sự trong lòng, bữa trưa cũng không ăn nhiều lắm.
Đến chiều, Cổ Đình Xuyên chạy đến bên cạnh Hòa Tuệ và nói khẽ: “Mẹ, con đói rồi, con muốn ăn mi ăn liền”
Buổi trưa, Cổ Đình Xuyên cũng không ăn nhiều. Hòa Tuệ nghe thấy cậu bé nhắc đến mì ăn liền, cô bỗng chốc cũng cảm thấy đói.
Nhưng nhà họ Cố làm gì có mì ăn liền chứ?
Hòa Tuệ liếc nhìn xuống lầu, ông Cổ không có ở phòng khách, cô thì thầm nói: “Hay là chúng ta đi dạo gần đây xem có siêu thị nào không?”
“Được a! Mau đi thôi!” 15 phút sau, Hòa Tuệ và Cổ Đình Xuyên bưng một tô mì ăn liền từ trong cửa hàng tiện lợi ra ngoài và ngồi xuống ghế nghỉ bên dưới gốc cây lớn, hai người ngồi ăn bát mì ăn liền thơm phức.
“Thơm quá mẹ ơi, vẫn là mì ăn liền ngon nhất “Ưm, thơm quái Người có tiền ăn thanh đạm quá, những món đó thật sự không ăn nổi
Cách đó không xa, một chiếc Bentley màu đen phóng tới.
Cao Lực đang lái xe hơi nhíu mày, nhìn hai mẹ con ngồi dưới gốc cây, không khỏi kinh ngạc: “Boss, kia chẳng phải là bà chủ và cậu chủ nhỏ hay sao?”
Cổ Tồn Ngô ngồi sau ngước mắt lên, khi nhìn thấy hai người đang ngồi dưới gốc cây ăn mì ăn liền, anh khẽ giật mình.
Hai người họ bị ông Cổ đuổi ra ngoài rồi sao? Hay là nhà họ Cổ không có gì để ăn khiến hai người họ bị đói?
Sau Cổ Từ Ngộ ra khỏi xe, anh sải bước đôi chân dài miên man về phía hai mẹ con họ.
Hòa Tuệ ăn được nửa bát mì thì nhìn thấy bóng dáng của Cổ Tồn Ngô, cô vội vàng giấu bát mì ra sau lưng, kết quả là đứng không vững, nước mì làm bỏng tay cô, Hòa Tuệ đau đớn kêu lên một tiếng.
Cổ Tồn Ngộ cau mày, kéo bàn tay phía sau lưng cô: “Bị bỏng rồi à? Làm gì mà như ăn trộm vậy?”
Hòa Tuệ cười ngượng ngùng, chẳng phải vậy sao, đúng là giống như ăn trộm: “Em không sao, không sao.
Cổ Đình Xuyên cũng đặt bát mì xuống, nhìn Cổ
Tôn Ngộ với vẻ tội lỗi: “Bố ”
Cổ Tồn Ngô trước giờ không thích hai người ăn đồ ăn liền, tất nhiên không phải khinh rẻ, mà chỉ là suy nghĩ cho sức khỏe của bọn họ mà thôi.
Hòa Tuệ và Cổ Tồn Ngộ kết hôn ba năm, do được Cổ Tồn Ngộ chăm sóc nên cô cũng rất ít khi ăn vặt và đồ ăn liền, chỉ thỉnh thoảng mới ăn một lần, Cổ Tồn Ngộ cũng sẽ ăn cùng cô.
“Sao lại trốn ở đây ăn mi?”
Hòa Tuệ đỏ mặt, cắn môi nói: “À..chỉ là bỗng dựng muốn ăn mì thôi.”
Cổ Đình Xuyên vì tương lai của mình sau này, cậu bé thành thật nói: “Bố, đồ ăn ở nhà quả thanh đạm, đến thức ăn mặn cũng không có, buổi trưa con và mẹ chẳng ăn được gì nhiều.”
Ảnh mắt Cổ Tồn Ngộ lóe lên, anh lấy khăn giấy lau tây cho Hòa Tuệ, sở vết bỏng của cô và nói: “Hai người theo anh về nhà trước đi.”
Hòa Tuệ rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Hai người về trước đi, lát nữa em tự đi về là được rồi, ở đây mát mẻ, em muốn đi dạo một vòng
Cổ Tôn Ngộ dặn dò Cao Lực: “Anh đưa Đinh Xuyên về nhà trước, tôi đi dạo loanh quanh với cô ấy”
Cao Lực “Vàng”
Hòa Tuệ sửng sở: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”
Cổ Tồn Ngô kéo cô, nhìn cô với đôi mắt đen láy, anh nở một nụ cười nhẹ: “Chẳng phải là vì anh sợ em mới đến nhà họ Cổ không quen hay sao? Quả nhiên, anh lo lắng không sai.”
Anh nhìn xuống bát mì ăn liền phía sau lưng cô và trêu đùa: “Mới đến nhà họ Cổ có một ngày đã lên ra ngoài ăn mì ăn liền, xem ra đầu bếp nhà họ Cổ phải thay người rồi.”
“Không về do đầu bếp, là do bản thân em”
Thực ra, khách quan mà nói, những món ăn buổi trưa cũng khá phong phú, chỉ là có một khuyết điểm là quá thanh đạm, quá ít dầu và muối, Hòa Tuệ biết ăn như vậy tốt cho sức khỏe, nhưng mà rất khó để ăn ngon miệng.
“Bố bị huyết áp cao, nên đầu bếp và người làm trong nhà đều rất chú ý đến chế độ ăn uống. Nếu em ăn không quen những món đó, anh sẽ kêu đầu bếp nấu hai phần, một phần thanh đạm cho bổ ăn, một phần bình thường cho chúng ta ăn
Hòa Tuệ rụt rè nhìn anh: “Nhưng như vậy liệu bố có cảm thấy em yểu điệu quả không? “Khẩu vị của mỗi người khác nhau, sao có thể gọi l là yểu điệu được? Anh cũng ăn không quen, anh cũng muốn ăn món có hương vị một chút.”
Hòa Tuệ bĩu môi: “Anh nói phét, khẩu vị của anh rất thanh đạm.
“Nhưng chỉ cần em thích, anh cũng sẽ thích ”
Lời nói mật ngọt bất ngờ khiến nhịp tim Hòa Tuệ đập loạn xạ, tại cô nóng bừng, và lườm anh: “Chúng ta về nhà đi.”
“Không đi dạo nữa à?”
Hòa Tuệ nhìn xung quanh, tất cả đều là khu biệt thự: “Có gì đáng để đi dạo đầu chứ, càng đi em càng cảm thấy ghét người giàu
Cổ Tồn Ngộ mim cười, ôm eo cô từ phía sau, nhìn những ngôi nhà xung quanh và nói: “Bà xã, em nhìn xung quanh đây, người giàu nhất là em đấy, em không có quyền ghét người giàu”
“Em giàu ở đâu? “Một Phó Thí và thêm một Có Tôn Ngộ có đủ không?”
“Miếng lười thật ngọt, Cổ Thị là của nhà họ Cổ. không phải của em”
Có Tồn Ngộ nghiêm túc nhìn cô: “Anh nói của em là của em.
“Được rồi, được rồi, không tranh cãi với anh. Á mà này, chuyện vừa nãy em ăn mì ăn liền, anh đừng có nói với bố đấy. Em cảm thấy những người có tiền như các anh chắc chắn sẽ rất coi thường việc ăn mì ăn liền.”
Cổ Tồn Ngộ cảm thấy cô vợ nhỏ của mình đáng yếu hơn: “Anh không coi thường em.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!