Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Yêu Của Tổng Tài Mộ Vi Lan Phó Hàn Tranh

Chương 435 Thị trấn Thanh Hà.

Lục Hi Bảo sau một đêm mất ngủ, liền đến đi làm ở trung tâm y tế cư dân.

Nhưng lại bắt gặp Giang Thanh Việt ở cửa của tram y té.

Anh ấy đứng cạnh xe, hút thuốc, hình như đang đợi cô ấy.

Cô ấy muốn tự động lờ đi, nhưng Giang Thanh Việt đã về tắt đầu thuốc, sải chân bước đến chặn đường của cô ấy. “Anh làm gì thế, anh chặn đường của tôi rồi.”

Giang Thanh Việt giọng nói khàn khàn, rù mắt xuống nhìn cô ấy: “Tối hôm qua tại sao lại chạy mất? không phải bảo em đợi anh sao?”

Lục Hi Bảo cắn môi, củi mặt xuống, không dám nhìn vào mắt của anh ấy, sợ mình sẽ không giữ được kiến định, “Sao tôi phải nghe lời anh đợi anh, tôi không có quan hệ gì với anh rồi Giang Thanh Việt hơi hơi chau mày, ánh mắt loé lên vẻ buồn bực, anh ấy nhìn vào nơi làm việc của cô ấy, nói: “Em nổi nóng với anh không sao, nhưng tại sao phải từ chức công việc của bệnh viện chứ? Những thứ em học, bao gồm những thứ anh dạy em, ở trạm y tế nhỏ như này, vốn dĩ không có bất kỳ tác dụng gì.

Nói một cách dễ hiểu, Lục Hì Bảo ở lại đây làm việc, chính là dùng người tài không đúng chỗ.

Lục Hì Bảo siết chặt lòng bàn tay, “Tôi không muốn ở xa bố mẹ tôi, làm việc ở đây, tôi cũng rất vui.

Nói xong, cô ấy muốn vượt qua anh ấy, đi vào trong trạm y tế, Giang Thanh Việt giữ lấy cổ tay của cô ấy, “Thật sao?”

“Anh bỏ tôi ra, tôi không muốn ở đây đùn đẩy với anh.”

Cái thị trấn nhỏ này, qua lại đều là người quen, bị người khác nhìn thấy là không tốt. “Bảo Bảo, cùng anh quay về có được không?”

“Tôi không…”

Vừa dứt lời, một giọng nói nữ trung niên quen thuộc chói tại cất lên. “Hì Bảo, cháu được lắm, cháu nói đi, không thích cháu trai thím, bây giờ lại ôm ấp với người đàn ông khác ở trước cửa bệnh viện thế này à!”

Lục Hi Bảo sững sở, vội vàng nhìn về phía phát ra giọng nói, “Thím Quế Hương…

Cô ấy muốn đẩy Giang Thanh Việt ra, nhưng người đàn ông này lại ôm cô ấy chặt hơn, cánh tay thon dài chắc khoẻ, buộc chặt cô ấy vào trong lòng anh ấy.

Con mắt đen của người đàn ông, sắc bén liếc nhìn sang Triệu Quế Hương.

Có lẽ khi thể của Giang Thanh Việt quá mạnh mẽ, trong lòng Triệu Quế Hương bỗng run rẩy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự hào hứng muốn ra mặt giúp cháu trai mình là Trương Vũ Hiện của bà ta. “Cậu chính là gian phu của Lục Hỉ Bảo sao?”.

Lục Hi Bảo vừa nghe thấy chữ “gian”, liền chau mày lại: “Thim Quế Hương, thím nói cái gì thế?”

“Lẽ nào thím nói không đúng sao? Hì Bảo, thêm thấy cháu bình thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ rằng đời sống riêng tư của cháu ở bên ngoài lại hỗn loạn như này, còn chưa kết hôn mà đã quán lấy người đàn ông không ra gì rồi! Cháu thật khiển thím thất vọng”

Ánh mắt của Giang Thanh Việt loé lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, “Cháu trai thim vốn đi không xứng với Hi Bảo Hi Bảo theo phản xạ nhìn về phía Giang Thanh Việt, khi anh ấy nói ra câu này, biểu cảm rất nghiêm túc, cũng rất chuyên tâm.

Triệu Quê Hương vô cùng tức giận, chỉ vào Giang Thanh Việt và Lục Hi Bảo quát mắng nói: “Đôi gian phu dâm phụ hai người này còn có lý lẽ không chứ? Thím thực sự là mù mắt, mới thấy cháu tốt, nên đã tốt bụng giới thiệu cháu trai của thim cho cháu!”

Lục Hi Bảo bị mắng, mà còn bị mắng oan, đương nhiên cũng không kìm được, đỏ mắt nói: “Cháu trai kỳ quặc kia của thím, có thể tìm được bạn gái mới lạ đấy!”

“Cái đứa này, cháu nói cái gì thế Triệu Quê Hương người phụ nữ đanh đá giống như muốn xông lên túm lấy tóc của Lục Hi Bảo, nhưng Giang Thanh Việt đã bảo vệ lấy cô gái ở trong lòng, bàn tay to giữ chặt vào cánh tay của Triệu Quế Hương, “Tôi không muốn ra tay đánh phụ nữ, tốt nhất là thím hãy biết điều một chút.”

Triệu Quê Hương tức giản, nhưng lại sở Giang Thanh Việt thực sự sẽ ra tay đánh bà ta, dẫu sao người đàn ông này, nhìn có vẻ là người không dễ va chạm.

Triệu Quế Hương thấy có rất nhiều người qua lại trong thị trấn, nên dứt khoát ngồi xuống dưới đất, khóc lóc la hét, tố cáo nói: “Mọi người mau đến lấy lại công bằng cho tôi đi! Hai người này cậy thể bắt nạt người khác! Vậy mà lại uy hiếp tôi! Còn nói muốn đánh tôi Mọi người nói xem trên thế giới này còn có lý lẽ gì không cơ chứ! Cô gái này phản bội cháu trai tôi, hôm sau liền ôm ấp với người đàn ông này! Tôi thực sự ấm ức thay cháu trai tôi mà!”

Lục Hì Bảo tức giận tới mức trong lòng như sắp nổ tung, “Thím Quê Hương, thím nói như vậy cũng quá là không phân rõ trắng đen rồi đấy! Cháu yêu cháu trai thím lúc nào vậy chứ! Thím đừng có nói linh tinh”

Triệu Quế Hương chơi trò mánh khoé, rất nhanh liền thu hút rất nhiều người đến vây quanh, chỉ chỉ trở trò với Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo.

Giang Thanh Việt thẳng thắn ôm Lục Hi Bảo lên xe.

Chiếc xe lái đến một con đường nhiều cây cối hẻo lãnh, trên đường không một bóng người, chiếc xe dung o ven duong. Ánh nắng tràn ra từ những tán lá tươi tốt, loang lổ, phủ lên gương mặt trắng trẻo của Lục Hi Bảo Lục Hì Bảo ngồi trên ghế phụ lái, hơi hơi cúi đầu, rút rút bàn tay của mình, nói: “Xin lỗi” Một người kiêu ngạo như anh ấy, vừa nãy lại bị người khác vây quanh, chỉ chỉ trò trò.

Giang Thanh Việt chia tay ra, xoa lên đầu cô ấy: “Nói cái gì ngốc nghếch vậy chứ, nếu không phải hôm qua anh xuất hiện bất ngờ, thì cũng sẽ không tạo ra cục diện như bây giờ.

Lục Hì Bảo yên lặng, không nói gì.

Giang Thanh Việt tiếp tục nói: “Cho dù trong lòng oán hận anh, thì cũng đừng đi xem mắt với loại đàn ông không đáng tin như thế nữa, hứa với anh nhé có được không?”

Hôm qua nếu không phải anh ấy xuất hiện, thì tên Trương Vũ Hiên kia nói không chừng còn bắt nạt cô ấy như thế nào nữa.

Nếu như thực sự xảy ra chuyện, thì sao cô ấy có thể chịu đựng được chứ. “Không phải tôi cố ý đi xem mắt với anh ta để chọc tức anh đâu, là mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt”

Cũng phải, nếu như cô ấy vẫn ở lại đây, thì người trong nhà và hàng xóm, cũng sẽ luôn luôn giới thiệu đối tượng cho cô ấy, Giang Thanh Việt thực sự muốn cất giấu cô ấy vào trong tim, không để bất kỳ người nào nhìn thấy và tìm thấy.

Bàn tay to, kéo cô ấy đang ngồi trên ghế phụ lái lai.

Lục Hì Bảo kêu nhẹ một tiếng, người đã ngồi lên trên đùi của Giang Thanh Việt, đẳng sau chống vào vô lăng, cái tư thế này vốn không thoải mái, nhưng cũng giữ chắc được cô ấy, vốn dĩ không thể vùng vẫy.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!