Chương 428
Vào lúc Lục Hi Bảo trả lời tin nhắn xong, đang chuẩn bị tắt điện thoại đi, thì chuông điện thoại lại reo lên.
Không hiển thị tên người gọi đến, cô ấy cũng không xem kỹ, theo phản xạ tưởng rằng là tên Trì Quân kia gọi đến, vừa nghe máy, liền chửi mắng tới tấp: “Trì Quân anh nghịch đủ chưa! Bây giờ tôi không nhớ anh một tí nào hết! Cũng không hề muốn gặp anh! Cầu xin anh đừng quấy rối tôi nữa!”
Lục Hì Bảo nói hết trong một hơi, rồi hít thở một hơi sâu, cực kỳ thoải mái.
Nhưng đầu dây bên kia, lại cất lên một giọng nói nam trầm thấp từ tỉnh quen thuộc: “Anh không phải là Trí Quân
Vài chữ ngắn ngủi, lại có thể nghe ra cái lạnh trong giọng nói của đối phương.
Lục Hi Bảo bị dọa tới mức suýt chút nữa đến cảđiện thoại cũng bị rơi, cô ấy đương nhiên có thể nghe ra giọng nói của đối phương.
Cô ấy hối hận gõ vào đầu, sao lại là điện thoại của Giang Thanh Việt chứ?!
Cô ấy cầm điện thoại, cứng đơ ra đó, cắn chặt môi, không dám thở mạnh.
Cho dù cô ấy vốn không làm gì sai, người làm sai, rõ ràng là anh ấy.
Giang Thanh Việt bên kia, lạnh giọng hỏi: “Sao lại không nói gì rồi? Nghe thấy anh không phải là Trì Quân, nên rất thất vọng sao?”
Lục Hì Bào nuốt một ngụm nước miếng, nhớ đến mọi sự sỉ nhục phải chịu trong nhà của anh ấy vào buổi sáng hôm đó, rồi nhớ đến viễn cảnh bà Giang hẹn riêng cô ấy ra ngoài, đưa thẻ ngân hàng cho cô ấy, bảo cô ấy rời xa Giang Thanh Việt, chỉ cần nghĩ đến những thứ này, cô ấy liền xảm thấy bản thân giống như một trò đùa.
Khoé mắt, bỗng cay cay.
Cô ấy ghét sự không thành thật và che giấu của Giang Thanh Việt đối với cô ấy, trút cơn giận dữ nói: “Phải đó, bây giờ tôi rất thất vọng, người gọi điện thoại cho tôi tại sao không phải Trì Quân mà lại là anh“Lục Hì Bảo.”
Người đàn ông gọi rồng rạc tên của cô ấy, rất rõ ràng, nổi giận rồi
Nhưng cô ấy dựa vào cái gì mà phải quan tâm đến anh ấy, “Anh Giang, anh với tư cách là một người đàn ông đã kết hôn, muộn thể này rồi vẫn gọi điện thoại cho tôi, không hợp lý đâu! Anh nên bầu bạn với bà Giang nhiều hơn một chút!”
“Anh nói rồi, Nguyệt Như Ca từ trước đến giờ vốn không phải là bà Giang!”
Lục Hỉ Bảo cười mỉa mai, “Giang Thanh Việt, trước đây tôi cảm thấy Trì Quân rất tồi tệ, nhưng bây giờ tôi thấy, anh còn tồi tệ hơn cả Trì Quân. Chí ít Trì Quân cũng thừa nhận mình bắt cá hai tay, nhưng anh rõ ràng là đã ngoại tình rồi, lại vẫn không chịu thừa nhận.”
Anh ấy nói Nguyệt Như Ca không phải bà Giang, là nghĩ cô ấy không biết chữ hay là nghĩ cô ấy ngốc chứ?
Quyền chứng nhận kết hôn mà Nguyệt Như Ca vứt ra trước mặt cô ấy, tuy rằng không phải giấy kết hôn trong nước, nhưng cô ấy có thể nhìn ra được, đó là giấy kết hôn của nước ngoài, còn về của nước nào, cô ấy cũng không rõ, nhưng những chi tiết nhỏ này vốn không quan trọng.
Cái quan trọng là, anh ấy Giang Thanh Việt đã kếthôn rồi! Hơn nữa người trên giấy kết hôn, không phải cô ấy, mà là một người khác!
Lục Hi Bảo cúp máy, sau đó tắt điện thoại đi.
Vùi đầu vào trong chăn, giống như một con thú nhỏ bị thương, khóc rất lâu rất lâu.
Ngoài cửa phòng, bố Lục và mẹ Lục đang đứng nghe trộm.
Hai người than thở một tiếng: “Xem ra là thực sự chia tay rồi.”
“Đi thôi, đừng làm phiền con bé ngủ nữa.”
Italy, Ra.
Giang Thanh Việt uống một cốc rượu mạnh xuống bụng, trong dạ dày, trong trái tim, thiêu cháy thành một mảng.
Anh ấy xoa vào những quả cầu nhỏ ở trên sợi dây được bên màu đỏ đang cầm trong tay, bên trên được khắc ba chữ Lục Hi Bảo rất rõ ràng, giống như điều khắc trong lòng anh ấy vậy, vào rất nhiều năm trước, anh ấy đã khắc ghi Lục Hì Bảo vào trong tim rồi.
Những năm nay, dãi nắng dầm mưa, mưa b bão đan, anh ấy vẫn luôn biết, anh ấy và người con gái của anh ấy, vốn dĩ không phải người cùng một thế giới.Thế giới của anh ấy, phức tạp mà lại nguy hiểm, thế giới của cô ấy, đơn giản mà lại bình yên.
Anh ấy từng nghĩ sẽ không đi phá hoại sự bình yên và đơn thuần mà cô ấy có, nhưng cuối cùng không kiềm chế được nhưng nhớ, anh ấy xuất hiện ở Bắc thành, xuất hiện trên giảng đường của trường cô ấy, xuất hiện trong bệnh viện thực tập của cô ấy, trở thành người lãnh đạo của cô ấy.
Nhưng mà là muốn mượn cơ hội từng bước từng bước lại gần cô ấy, khiến cho cô ấy dần dần thích mình, rồi lại mượn cớ đó giữ chặt cô ấy.
Con đen, từ nhắm lại.
Giang Thanh Việt chỉ cảm thấy đầu óc đang quay cuồng. “Cộc cộc cộc.”
Cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa. Giang Thanh Việt mở mắt ra, “Bố nuôi.”
Châu Thắng mặc một bộ pijama bằng lụa bước vào, ngửi thấy mùi rượu trong phòng anh ấy, liền biết anh ấy đã uống không ít rượu, chau mày lại nói: “Chi vi một cô gái, mà phải uống nhiều rượu như này sao?”
“Cô ấy khác.”
Châu Thắng bật cười, ngồi xuống trước mặt anhấy, nhìn anh ấy, cười nói: “Vẫn là lần đầu tiên thấy con vì con gái mà đau khổ như này đấy. Như Ca không tốt sao?”
“Như Ca rất tốt, nhưng con đối với cô ấy, chỉ là bạn bè, em gái mà thôi.”
Lúc này, Nguyệt Như Ca đang đứng ngoài cửa, sau khi nghe thấy những lời này, liền siết chặt nắm đảm, trên khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy vẻ giận dữ ngông cuồng.
Cô gái tên Lục Hì Bảo kia quả nhiên tốt như vậy, khiến cho người đàn ông như Giang Thanh Việt cũng phải nhớ mãi không quên sao?
Châu Thắng nhìn anh ấy, ánh mắt có chút tò mò: “Con càng nói như vậy, thì bố đối với cô gái đó, lại càng tò mò. Vốn dĩ, bố cũng không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của những người trẻ tuổi bọn con đầu, những chuyện thế này, người ngoài không quản được. Nhưng mà nghe con nói như vậy, thì chắc là cô gái tên Lục Hỉ Bảo kia rất thú vị nhì.”
“Bố nuôi, bố có thể giúp con khuyên bảo Như Ca không?”
Châu Thắng sững sở, ánh mắt loé lên một chút kỳ lạ, “Thanh Việt, đây là lần đầu tiên con cầu xin bố đầy, vậy mà lại là bảo bỏ đi khuyên bảo Như Ca. Cái cô gáitên Lục Hỉ Bảo kia, đối với con mà nói, thực sự quan trong như vậy sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!