Chương 407
Trong bệnh viện.
Giang Thanh Việt thay quần áo và chuẩn bị tan làm, vừa ra khỏi văn phòng anh liền nhìn thấy Lục Hi Bảo đeo cặp sách ngồi xổm ở một bên đợi anh. “Đi thôi ”
Giang Thanh Việt kéo cô đứng dậy, Lục Hì Bảo rụt rè nhìn anh.
Giang Thanh Việt thấy cô bất động, anh khẽ cau máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Em….Tối nay em thật sự phải đến chỗ anh ở
Sao?”
Vừa nãy khi cô ngồi đây đợi anh, cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không thích hợp, mặc dù hai người đã xác định mối quan hệ nam nữ, nhưng dù sao vẫn chưa đến giai đoạn ấy.
Ngoài ra, cô không muốn để Giang Thanh Việt nghĩ có là một cô gái tùy tiện, có thể tùy tiền qua đêm
Chương 407: Em mong anh làm gì với em?
Trong bệnh viện.
Giang Thanh Việt thay quần áo và chuẩn bị tan làm, vừa ra khỏi văn phòng anh liền nhìn thấy Lục Hi Bảo đeo cặp sách ngồi xổm ở một bên đợi anh. “Đi thôi ”
Giang Thanh Việt kéo cô đứng dậy, Lục Hì Bảo rụt rè nhìn anh.
Giang Thanh Việt thấy cô bất động, anh khẽ cau máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Em….Tối nay em thật sự phải đến chỗ anh ở
Sao?”
Vừa nãy khi cô ngồi đây đợi anh, cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không thích hợp, mặc dù hai người đã xác định mối quan hệ nam nữ, nhưng dù sao vẫn chưa đến giai đoạn ấy.
Ngoài ra, cô không muốn để Giang Thanh Việt nghĩ có là một cô gái tùy tiện, có thể tùy tiền qua đêm ở nhà anh
Giang Thành Việt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất chu dàng quyền rữ: “Ngày mai thứ bảy, anh không muốn ở một mình, hơn nữa để em quay về, ngày mai anh lại phải đến đón em”
“Em, sáng mai em có thể tự mình đi tàu điện ngầm đến nhà anh.”
Giang Thanh Việt kéo dây đeo cặp sách của cô, động tác mạnh mẽ dứt khoát kéo cô ra ngoài: “Không tiền.”
Lục Hì Bảo loạng choạng đi theo sau anh, Giang Thanh Việt kéo dây đeo cặp sách của cô, kéo cô vào lòng, nửa kéo nửa ôm cô ra ngoài.
Lục Hì Bảo nóng bừng mắt, cô đảo mắt nhìn xung quanh: “A…ở đây là bệnh viện. Nhiều người quen sẽ nhìn thấy đấy! Em tự đi được. Anh buông em ra…”
Nhưng người đàn ông không hề quan tâm, ảnh mắt anh thậm chí còn có chút kiêu ngạo: “Nhìn thấy thì sao, anh mất mặt à?”
Lục Hi Bảo giật giật khỏe miệng: “Là em mất mặt được chưa?”
Tâm trạng Giang Thanh Việt rất tốt, khỏe mỗi ở nhà anh
Giang Thành Việt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất chu dàng quyền rữ: “Ngày mai thứ bảy, anh không muốn ở một mình, hơn nữa để em quay về, ngày mai anh lại phải đến đón em”
“Em, sáng mai em có thể tự mình đi tàu điện ngầm đến nhà anh.”
Giang Thanh Việt kéo dây đeo cặp sách của cô, động tác mạnh mẽ dứt khoát kéo cô ra ngoài: “Không tiền.”
Lục Hì Bảo loạng choạng đi theo sau anh, Giang Thanh Việt kéo dây đeo cặp sách của cô, kéo cô vào lòng, nửa kéo nửa ôm cô ra ngoài.
Lục Hì Bảo nóng bừng mắt, cô đảo mắt nhìn xung quanh: “A…ở đây là bệnh viện. Nhiều người quen sẽ nhìn thấy đấy! Em tự đi được. Anh buông em ra…”
Nhưng người đàn ông không hề quan tâm, ảnh mắt anh thậm chí còn có chút kiêu ngạo: “Nhìn thấy thì sao, anh mất mặt à?”
Lục Hi Bảo giật giật khỏe miệng: “Là em mất mặt được chưa?”
Tâm trạng Giang Thanh Việt rất tốt, khỏe mỗi cong lên, nhưng lại không buông cô ra.
Cho đến khi anh ấn đầu cô vào trong xe, Lục Hì Bảo ôm chặt cắp sách của mình.
Sau khi Giang Thanh Việt lên xe, nhìn biểu cảm lạ lắng ngại ngùng của cô, anh không khỏi bật cười
Giang Thanh Việt nghiêng người, chuẩn bị giúp cô thắt dây an toàn, Lục Hi Bảo lập tức cảnh giác đưa tay về phía anh! “Anh muốn làm gì!”
“Em…muốn anh làm gì em?”
Giang Thanh Việt nhướn mày, ánh mắt đùa giỡn nhìn cô. “Em…em làm sao biết anh muốn làm gì! Anh chủ ý hình tượng! Đây là cổng bệnh viện đấy!”
Giang Thanh Việt thò cánh tay ra, bình tĩnh kéo dây an toàn và thắt dây an toàn cho cô, anh thổi hơi nóng bên tai cô: “Anh muốn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo đò bừng: “Um…um…”
Cô lùi về phía sau, đẩy nhẹ khuôn mặt của Giang Thanh Việt ra: “Không ổn lắm!”
Ánh mắt Giang Thanh Việt đầy tình nghịch cho đến khi Lực Hi Bào nghe thấy tiếng khóa dây an toàn cong lên, nhưng lại không buông cô ra.
Cho đến khi anh ấn đầu cô vào trong xe, Lục Hì Bảo ôm chặt cắp sách của mình.
Sau khi Giang Thanh Việt lên xe, nhìn biểu cảm lạ lắng ngại ngùng của cô, anh không khỏi bật cười
Giang Thanh Việt nghiêng người, chuẩn bị giúp cô thắt dây an toàn, Lục Hi Bảo lập tức cảnh giác đưa tay về phía anh! “Anh muốn làm gì!”
“Em…muốn anh làm gì em?”
Giang Thanh Việt nhướn mày, ánh mắt đùa giỡn nhìn cô. “Em…em làm sao biết anh muốn làm gì! Anh chủ ý hình tượng! Đây là cổng bệnh viện đấy!”
Giang Thanh Việt thò cánh tay ra, bình tĩnh kéo dây an toàn và thắt dây an toàn cho cô, anh thổi hơi nóng bên tai cô: “Anh muốn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo đò bừng: “Um…um…”
Cô lùi về phía sau, đẩy nhẹ khuôn mặt của Giang Thanh Việt ra: “Không ổn lắm!”
Ánh mắt Giang Thanh Việt đầy tình nghịch cho đến khi Lực Hi Bào nghe thấy tiếng khóa dây an toàn cắm vào khe, có sừng sở vài giây, khi ngắng dau lên, đối mặt trong vào của cô và vào ánh mắt đen sâu thẳm của Gianh Thanh Việt,
Anh búng tay nhẹ lên trán cô: “Nghĩ cái gì đấy. đưa cặp sách cho anh “Oh.”
Giang Thanh Việt lấy cặp sách của cô và ném thẳng ra ghế sau.
Lục Hì Bảo vội vàng nhắc nhở: “Anh nhẹ tay chút Em còn có máy tính trong cặp sách đấy!”
“Nếu nó hòng, anh sẽ đến em một cái mới.” Lục Hi Bào khịt mũi: “Có tiền thì giỏi lắm à. “Có tiền không có gì giỏi cả.”
Nhưng siêu nhiều tiền, thì rất giỏi.
Nhưng mà, Giang Thanh Việt không nói điều này ra, anh không muốn dọa cô chạy mất.
Lục Hì Bảo nói: “Trong máy tính của em còn có luận văn tốt nghiệp, hôm nay thầy hướng dẫn nói luận vẫn tốt nghiệp của em cần phải sửa, ông ấy gửi lại bài cho em rồi, thật phiền phức quá đi, tối nay em còn phải sửa luận văn
Có chán nản dựa vào cửa kính xe, phàn nàn nói: “Sửa luận văn thật sự là chuyện đau khổ nhất trên đời cắm vào khe, có sừng sở vài giây, khi ngắng dau lên, đối mặt trong vào của cô và vào ánh mắt đen sâu thẳm của Gianh Thanh Việt,
Anh búng tay nhẹ lên trán cô: “Nghĩ cái gì đấy. đưa cặp sách cho anh “Oh.”
Giang Thanh Việt lấy cặp sách của cô và ném thẳng ra ghế sau.
Lục Hì Bảo vội vàng nhắc nhở: “Anh nhẹ tay chút Em còn có máy tính trong cặp sách đấy!”
“Nếu nó hòng, anh sẽ đến em một cái mới.” Lục Hi Bào khịt mũi: “Có tiền thì giỏi lắm à. “Có tiền không có gì giỏi cả.”
Nhưng siêu nhiều tiền, thì rất giỏi.
Nhưng mà, Giang Thanh Việt không nói điều này ra, anh không muốn dọa cô chạy mất.
Lục Hì Bảo nói: “Trong máy tính của em còn có luận văn tốt nghiệp, hôm nay thầy hướng dẫn nói luận vẫn tốt nghiệp của em cần phải sửa, ông ấy gửi lại bài cho em rồi, thật phiền phức quá đi, tối nay em còn phải sửa luận văn
Có chán nản dựa vào cửa kính xe, phàn nàn nói: “Sửa luận văn thật sự là chuyện đau khổ nhất trên đời còn phải đối chiếu tỷ lệ trùng lặp
Giang Thanh Việt không đáp lại vấn đề này của cô, anh giờ tay xoa đầu cô, vừa lái xe vừa hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Lục Hì Bảo nghiêng đầu ra về phía cạnh cửa sổ xe, có ý thở dài: “Không có tâm trạng, không muốn ăn.”
Nếu giả vờ đáng thương mà có tác dụng, cô muốn giả vờ nhiều một chút, luận văn của cô sửa biết bao nhiều lần vẫn không qua, nếu Giang Thanh Việt sửa giúp cô. ừmmm…
Gianh Thanh Việt liếc nhìn cô, cô có người lại trông giống như một con chuột nhỏ và rất đáng thương. “Không phải chỉ sửa luận văn thôi sao? Ăn xong về nhà, anh giúp em sửa.”
Lục Hi Bảo lập tức tràn đầy năng lượng: “Anh nói thật không!”
Cô nhìn anh đầy mong đời.
Giang Thanh Việt liếc nhìn cô, khẽ “ừm” một tiếng.
Lục Hi Bảo bắt đầu có tâm trạng thảo luận việc ăn uống: “Tối nay chúng ta đi ăn Malatang đi! Đã rất lâu rồi em không ăn Malatang!”
Malatang? còn phải đối chiếu tỷ lệ trùng lặp
Giang Thanh Việt không đáp lại vấn đề này của cô, anh giờ tay xoa đầu cô, vừa lái xe vừa hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Lục Hì Bảo nghiêng đầu ra về phía cạnh cửa sổ xe, có ý thở dài: “Không có tâm trạng, không muốn ăn.”
Nếu giả vờ đáng thương mà có tác dụng, cô muốn giả vờ nhiều một chút, luận văn của cô sửa biết bao nhiều lần vẫn không qua, nếu Giang Thanh Việt sửa giúp cô. ừmmm…
Gianh Thanh Việt liếc nhìn cô, cô có người lại trông giống như một con chuột nhỏ và rất đáng thương. “Không phải chỉ sửa luận văn thôi sao? Ăn xong về nhà, anh giúp em sửa.”
Lục Hi Bảo lập tức tràn đầy năng lượng: “Anh nói thật không!”
Cô nhìn anh đầy mong đời.
Giang Thanh Việt liếc nhìn cô, khẽ “ừm” một tiếng.
Lục Hi Bảo bắt đầu có tâm trạng thảo luận việc ăn uống: “Tối nay chúng ta đi ăn Malatang đi! Đã rất lâu rồi em không ăn Malatang!”
Malatang? Giang Thành Việt cau mày. Thử đó đó có thể ăn được sao?.
Lục Hì Bảo hứng khởi đưa Giang Thanh Việt đến một cửa hàng Malatang mà cô hay ăn.
Giang Thanh Việt tỏ vẻ ghê tờm, khi ngồi xuống, anh nhìn thấy vết dầu mỡ trên bàn chưa được lau sạch.
Là một bác sĩ, anh mắc bệnh ưa sạch sẽ.
Lục Hi Bảo không có bệnh ưa sạch sẽ, cô rút máy tờ khăn giấy đưa cho anh lau bàn, cô cười tít mắt nói: “Ăn bản, sống bản, đừng để ý đến những chi tiết này quá.”
Giang Thanh Việt………
Lục Hi Bảo chọn rất nhiều thứ. “Anh ăn cái gì? Mau chọn món đi.”
Giang Thanh Việt lười chọn: “Giống vậy đi.”
Lục Hi Bảo mim cười nói với bà chủ: “Hai phần giống nhau. Phần của tôi thêm nhiều ớt một chút!”
“Ok, hai người ngồi đợi một lát.”
Lục Hi Bảo lại đi tới máy bán hàng tự động bên cạnh lấy để uống: “Sư phụ, anh uống gì?
Giang Thành liếc nhìn: “Anh lông uống. Giang Thành Việt cau mày. Thử đó đó có thể ăn được sao?.
Lục Hì Bảo hứng khởi đưa Giang Thanh Việt đến một cửa hàng Malatang mà cô hay ăn.
Giang Thanh Việt tỏ vẻ ghê tờm, khi ngồi xuống, anh nhìn thấy vết dầu mỡ trên bàn chưa được lau sạch.
Là một bác sĩ, anh mắc bệnh ưa sạch sẽ.
Lục Hi Bảo không có bệnh ưa sạch sẽ, cô rút máy tờ khăn giấy đưa cho anh lau bàn, cô cười tít mắt nói: “Ăn bản, sống bản, đừng để ý đến những chi tiết này quá.”
Giang Thanh Việt………
Lục Hi Bảo chọn rất nhiều thứ. “Anh ăn cái gì? Mau chọn món đi.”
Giang Thanh Việt lười chọn: “Giống vậy đi.”
Lục Hi Bảo mim cười nói với bà chủ: “Hai phần giống nhau. Phần của tôi thêm nhiều ớt một chút!”
“Ok, hai người ngồi đợi một lát.”
Lục Hi Bảo lại đi tới máy bán hàng tự động bên cạnh lấy để uống: “Sư phụ, anh uống gì?
Giang Thành liếc nhìn: “Anh lông uống. “Vậy được, em mua một lon coca
Lục Hi Bảo lấy một lon coca và quay về chỗ ngồi.
Giang Thanh Việt đưa tay về phía cô, Lục Hí Bảo ngày người nói: “Không phải anh không muốn uống sao? Nếu anh muốn, em đi mua giúp anh thêm một
Giang Thanh Việt cầm lấy lon coca trong tay cô, anh nhẹ nhàng bật nắp lon, nắp lon bật lên và phát ra tiếng sủi bọt, Giang Thanh Việt đưa lại lon coca đã mở cho Lục Hi Bảo. “Em tự mở được.”
Cô không mềm yếu như vậy, cô cũng rất mạnh mē.
Giang Thanh Việt tỏ ra rất kiêu hãnh: “Anh biết, anh thích mở nắp lon không được sao?”
“ #
Lục Hi Bảo vừa uống coca vừa liếc nhìn xung quanh, cô lén liếc nhìn anh có vẻ không thoải mái trong không gian này, trông anh có vẻ không vui.
Nếu tâm trạng anh không tốt, anh không sửa luận vấn cho cô thì xong đời rồi.
Lục Hi Bảo dịch chuyển chiếc ghế của mình, lặng lẽ lại gần bên cạnh anh, cho đến khi dựa sát gần anh… “Vậy được, em mua một lon coca
Lục Hi Bảo lấy một lon coca và quay về chỗ ngồi.
Giang Thanh Việt đưa tay về phía cô, Lục Hí Bảo ngày người nói: “Không phải anh không muốn uống sao? Nếu anh muốn, em đi mua giúp anh thêm một
Giang Thanh Việt cầm lấy lon coca trong tay cô, anh nhẹ nhàng bật nắp lon, nắp lon bật lên và phát ra tiếng sủi bọt, Giang Thanh Việt đưa lại lon coca đã mở cho Lục Hi Bảo. “Em tự mở được.”
Cô không mềm yếu như vậy, cô cũng rất mạnh mē.
Giang Thanh Việt tỏ ra rất kiêu hãnh: “Anh biết, anh thích mở nắp lon không được sao?”
“ #
Lục Hi Bảo vừa uống coca vừa liếc nhìn xung quanh, cô lén liếc nhìn anh có vẻ không thoải mái trong không gian này, trông anh có vẻ không vui.
Nếu tâm trạng anh không tốt, anh không sửa luận vấn cho cô thì xong đời rồi.
Lục Hi Bảo dịch chuyển chiếc ghế của mình, lặng lẽ lại gần bên cạnh anh, cho đến khi dựa sát gần anh… Cô cần ông hút và nói nhỏ. “Sau này em mua nước uống, anh cũng mở nấp cho em được không?”
Vài giây sau, Giang Thanh Việt khẽ khit mũi, coi như đáp lại.
Lục Hi Bảo cười thẩm, cô lén lút liếc nhìn nửa mặt anh, anh hình như cũng không khó dỗ dành lắm.
Khi malatang được dọn lên, Lục Hi Bảo ăn rất vui vẻ, miệng đỏ bừng.
Giang Thanh Việt không có hứng thú lắm với những thứ này, ăn vài miếng, mùi vị cũng không tối, nhưng cũng không phải là rất ngon.
Lục Hi Bảo rất thích ăn sợi mì trong malatang, Giang Thanh Việt cũng nhìn được ra, bởi vì cô chỉ ăn mãi thứ đó.
Anh gắp sợi mì trong bát của mình sang bát cô.
Trái tim Lục Hi Bảo ẩm áo, nhưng cũng thấy anh không ăn uống gì nhiều, cô nói: “Ngày mai chúng ta ra ngoài ăn một bữa lớn, ăn những thứ anh thích!
Ví dụ như những món ăn Pháp chính thống đắt tiền, hoặc là món Nhật?
Giang Thanh Việt củi xuống dịu dàng nhìn cô gái đang ăn malatang, trái tim anh như được thứ gì đó lập đấy, rất nóng, rất nóng, Cô cần ông hút và nói nhỏ. “Sau này em mua nước uống, anh cũng mở nấp cho em được không?”
Vài giây sau, Giang Thanh Việt khẽ khit mũi, coi như đáp lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!