Chương 403
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô và nói: “Vô công rồi nghề anh cũng thích.”
Những người phụ nữ bình thường khi nghe thấy câu nói này của anh chắc chắn sẽ rất vui, nhưng Mô Vi Lan đang mang thai, cô có rất nhiều phiền muộn.
Cô nhìn anh với đôi mắt long lanh: “Vậy đợi sau này em trở thành một người phụ nữ xấu xí, mất vớc dáng, vô công rồi nghề, thường xuyên đến kiểm tra anh làm việc, anh còn kiên nhẫn với em không?”
Thật ra cô muốn hỏi, liệu anh có còn thích cô không?
Nhưng mà cô nghĩ, lúc đó đã là vợ chồng già lâu năm rồi, nói thích hay không thích cũng hơi làm quả, có thể kiên nhẫn với nhau đã là sự nhẫn nhịn lớn lắm rồi. “Đợi đến lúc đó, anh cũng thành một lão già rồi.”
Cách an ủi của Phó Hàn Tranh rất đặc biệt, anh không dùng những lời hoa mỹ ngon ngọt để dỗ dành
Chương 403: Bỏ thuốc vào trong đồ ăn đêm
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô và nói: “Vô công rồi nghề anh cũng thích.”
Những người phụ nữ bình thường khi nghe thấy câu nói này của anh chắc chắn sẽ rất vui, nhưng Mô Vi Lan đang mang thai, cô có rất nhiều phiền muộn.
Cô nhìn anh với đôi mắt long lanh: “Vậy đợi sau này em trở thành một người phụ nữ xấu xí, mất vớc dáng, vô công rồi nghề, thường xuyên đến kiểm tra anh làm việc, anh còn kiên nhẫn với em không?”
Thật ra cô muốn hỏi, liệu anh có còn thích cô không?
Nhưng mà cô nghĩ, lúc đó đã là vợ chồng già lâu năm rồi, nói thích hay không thích cũng hơi làm quả, có thể kiên nhẫn với nhau đã là sự nhẫn nhịn lớn lắm rồi. “Đợi đến lúc đó, anh cũng thành một lão già rồi.”
Cách an ủi của Phó Hàn Tranh rất đặc biệt, anh không dùng những lời hoa mỹ ngon ngọt để dỗ dành có, nói cô sẽ không bao giờ già hay điều gì đó tương tư. Anh nói với cô rằng, anh cũng sẽ già, anh cũng sẽ có phần không hoàn hảo, để cô có thể yên tâm.
Mô Vị Lan vươn tay sở mặt anh: “Em thực SỰ SỐ rằng khuôn mặt này của anh sẽ không bao giờ giả, sẽ luôn đẹp trai và như vậy thì em sẽ rất thê thảm”
“Đó là phúc của em
Hai người đang nói chuyện, dì Lan ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa. “Bà chủ, bà có muốn ăn đêm bây giờ không?”
“Lát nữa tôi ăn sau.”
Là bữa ăn phụ của bà bầu, một ngày ăn năm sáu bữa, cho dù là ăn ít và chia làm nhiều bữa, Mộ Vi Lan cũng tăng cân rồi. “Hàn Tranh, dạo này em béo hơn nhiều…” Mộ Vi Lan than tho.
Phó Hàn Tranh véo má cô: “Đúng là béo hơn rồi, đợi sau khi em sinh xong và ở cữ xong, anh sẽ cùng em đi chạy bộ
Mộ Vi Lan nghĩ đến chuyện vài tháng sau cô sẽ bị Phó Hàn Tranh kéo đi chạy bộ, cô thà béo như vậy còn hơn.
Mộ Vị Lan nằm trên giường nghịch điện thoại, cô có, nói cô sẽ không bao giờ già hay điều gì đó tương tư. Anh nói với cô rằng, anh cũng sẽ già, anh cũng sẽ có phần không hoàn hảo, để cô có thể yên tâm.
Mô Vị Lan vươn tay sở mặt anh: “Em thực SỰ SỐ rằng khuôn mặt này của anh sẽ không bao giờ giả, sẽ luôn đẹp trai và như vậy thì em sẽ rất thê thảm”
“Đó là phúc của em
Hai người đang nói chuyện, dì Lan ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa. “Bà chủ, bà có muốn ăn đêm bây giờ không?”
“Lát nữa tôi ăn sau.”
Là bữa ăn phụ của bà bầu, một ngày ăn năm sáu bữa, cho dù là ăn ít và chia làm nhiều bữa, Mộ Vi Lan cũng tăng cân rồi. “Hàn Tranh, dạo này em béo hơn nhiều…” Mộ Vi Lan than tho.
Phó Hàn Tranh véo má cô: “Đúng là béo hơn rồi, đợi sau khi em sinh xong và ở cữ xong, anh sẽ cùng em đi chạy bộ
Mộ Vi Lan nghĩ đến chuyện vài tháng sau cô sẽ bị Phó Hàn Tranh kéo đi chạy bộ, cô thà béo như vậy còn hơn.
Mộ Vị Lan nằm trên giường nghịch điện thoại, cô khát nước, muốn đứng dạy “Em đi rót cốc nước H
Phó Hàn Tranh giữ cô lại: “Để anh đi “Nhưng mắt anh không tiền “
“Đường trong nhà, anh quen thuộc.” không để cô có cơ hội nói gì thêm, Phó Hàn Tranh đứng dậy và đi ra khỏi phòng ngủ.
Dưới lầu, trong phòng bếp.
Dì Lan đã đi nghỉ ngơi, phần ăn đêm của Mộ Vi Lan được đặt trong lò vi sóng, Hưởng Nam Tây nắm chặt lọ thuốc trong tay, cô ta hít vài hơi thật sâu rồi mới trộn bột thuốc vào trong đồ ăn đêm.
Phó Hàn Tranh vừa đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Hướng Nam Tây thêm thứ gì đó vào trong đồ ăn đêm, anh khẽ nhíu mày.
Hướng Nam Tây hốt hoảng chạy ra ngoài, đụng phải Phó Hàn Tranh đang chuẩn bị đi vào phòng bếp. “Hàn, Hàn Tranh?”
Cô ta vô thức liếc nhìn anh, sắc mặt hoảng sợ tải nhợt. “Chị dâu, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ sao?”
Hướng Nam Tây âm thầm thờ phào nhẹ nhõm, khát nước, muốn đứng dạy “Em đi rót cốc nước H
Phó Hàn Tranh giữ cô lại: “Để anh đi “Nhưng mắt anh không tiền “
“Đường trong nhà, anh quen thuộc.” không để cô có cơ hội nói gì thêm, Phó Hàn Tranh đứng dậy và đi ra khỏi phòng ngủ.
Dưới lầu, trong phòng bếp.
Dì Lan đã đi nghỉ ngơi, phần ăn đêm của Mộ Vi Lan được đặt trong lò vi sóng, Hưởng Nam Tây nắm chặt lọ thuốc trong tay, cô ta hít vài hơi thật sâu rồi mới trộn bột thuốc vào trong đồ ăn đêm.
Phó Hàn Tranh vừa đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Hướng Nam Tây thêm thứ gì đó vào trong đồ ăn đêm, anh khẽ nhíu mày.
Hướng Nam Tây hốt hoảng chạy ra ngoài, đụng phải Phó Hàn Tranh đang chuẩn bị đi vào phòng bếp. “Hàn, Hàn Tranh?”
Cô ta vô thức liếc nhìn anh, sắc mặt hoảng sợ tải nhợt. “Chị dâu, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ sao?”
Hướng Nam Tây âm thầm thờ phào nhẹ nhõm, đúng rồi, mắt Hàn Tranh không nhìn thấy, cô ta không cần phải lo lắng, tất cả những gì có tà vừa làm, cho dù anh đừng ngay bên cạnh cô ta cũng không thể nhìn thấy
Cô ta giả vở điểm tĩnh và nói: “Ừm, tôi khát nước, xuống rót cốc nước “Trùng hợp vậy, Tiểu Lan cũng khát nước, tôi xuống đây rót nước cho cô ấy, tiên thể đem đồ ăn đêm lên cho cô ấy.”
Nhắc đến đồ ăn đêm, Hướng Nam Tây giật giật mắt, có chút thất thần. “Vậy sao? Mắt anh không nhìn thấy, cô ấy còn sai anh như thế này, để tôi rót nước cho, tránh bị bỏng”
Phó Hàn Tranh không từ chối: “Được, vậy làm phiến chị dâu.”
“Không phiền, người một nhà, có gì phiên đầu chứ”
Hướng Nam Tây rót cốc nước cho Phó Hàn Tranh rồi nói: “À, đồ ăn đêm ở trong lò vi sóng, tôi lấy ra ngoài giúp anh”
“Um.”
Hướng Nam Tây lấy đồ ăn đêm ra ngoài, đưa cho Phó Hàn Tranh và còn tỏ vẻ quan tâm: “Có cần tôi đưa đúng rồi, mắt Hàn Tranh không nhìn thấy, cô ta không cần phải lo lắng, tất cả những gì có tà vừa làm, cho dù anh đừng ngay bên cạnh cô ta cũng không thể nhìn thấy
Cô ta giả vở điểm tĩnh và nói: “Ừm, tôi khát nước, xuống rót cốc nước “Trùng hợp vậy, Tiểu Lan cũng khát nước, tôi xuống đây rót nước cho cô ấy, tiên thể đem đồ ăn đêm lên cho cô ấy.”
Nhắc đến đồ ăn đêm, Hướng Nam Tây giật giật mắt, có chút thất thần. “Vậy sao? Mắt anh không nhìn thấy, cô ấy còn sai anh như thế này, để tôi rót nước cho, tránh bị bỏng”
Phó Hàn Tranh không từ chối: “Được, vậy làm phiến chị dâu.”
“Không phiền, người một nhà, có gì phiên đầu chứ”
Hướng Nam Tây rót cốc nước cho Phó Hàn Tranh rồi nói: “À, đồ ăn đêm ở trong lò vi sóng, tôi lấy ra ngoài giúp anh”
“Um.”
Hướng Nam Tây lấy đồ ăn đêm ra ngoài, đưa cho Phó Hàn Tranh và còn tỏ vẻ quan tâm: “Có cần tôi đưa anh lên không?
Cũng được, tránh việc tôi bị vấp ngã, lại làm đổ bữa ăn này.”
Hướng Nam Tây cười khẩy, nhìn xem, Phó Hàn Tranh quan tâm đến Mộ Vị Lan như vậy, cho dù hai mắt không nhìn thấy gì, nhưng không lo lắng đến việc mình sẽ bị ngã, mà lại sợ làm đồ đồ ăn của người phụ nữ kia.
Cuối cùng cô ta đành từ bỏ tình cảm của mình với Phó Hàn Tranh, vì vậy cô ta càng phải đấu tranh giành địa vị trong nhà cho bản thân cô ta và Tiểu Hàm.
Đến khi lên lầu, Phó Hàn Tranh đứng trước cửa phòng ngủ lịch sự nói với cô ta: “Chị dâu, chị đi ngủ đi, tôi tự mình đi vào là được rồi.”
“Được, ngủ ngon, cần thận một chút, đừng làm
Phó Hàn Tranh gật đầu, mang nước và đồ ăn đêm đó.” vào phòng ngủ.
Mộ Vĩ Lan thấy anh bưng hai thứ đồ, cô nhanh chóng xuống giường và đến giúp anh. “Anh không sợ ngã sao? Nếu ngã thì làm sao đây.”
“Sợ anh ngã hay là sợ đổ ăn đêm của em bị đồ?”
“Tất nhiên là anh rồi anh lên không?
Cũng được, tránh việc tôi bị vấp ngã, lại làm đổ bữa ăn này.”
Hướng Nam Tây cười khẩy, nhìn xem, Phó Hàn Tranh quan tâm đến Mộ Vị Lan như vậy, cho dù hai mắt không nhìn thấy gì, nhưng không lo lắng đến việc mình sẽ bị ngã, mà lại sợ làm đồ đồ ăn của người phụ nữ kia.
Cuối cùng cô ta đành từ bỏ tình cảm của mình với Phó Hàn Tranh, vì vậy cô ta càng phải đấu tranh giành địa vị trong nhà cho bản thân cô ta và Tiểu Hàm.
Đến khi lên lầu, Phó Hàn Tranh đứng trước cửa phòng ngủ lịch sự nói với cô ta: “Chị dâu, chị đi ngủ đi, tôi tự mình đi vào là được rồi.”
“Được, ngủ ngon, cần thận một chút, đừng làm
Phó Hàn Tranh gật đầu, mang nước và đồ ăn đêm đó.” vào phòng ngủ.
Mộ Vĩ Lan thấy anh bưng hai thứ đồ, cô nhanh chóng xuống giường và đến giúp anh. “Anh không sợ ngã sao? Nếu ngã thì làm sao đây.”
“Sợ anh ngã hay là sợ đổ ăn đêm của em bị đồ?”
“Tất nhiên là anh rồi Mộ Vị Lan cầm lấy đồ ăn trong tay anh, đất sang một bên, sau khi có kéo anh lên giường, cô mới ngôi dậy và chuẩn bị ăn đêm.
Ngay khi cô định cắn miếng đầu tiên, Phó Hàn Tranh đột nhiên ngăn cô lại: “Vừa nãy anh nếm thử một miếng, rất khó ăn”
Mộ Vi Lan khẽ cau mày, nhưng không để tâm lắm: “Bữa ăn dành cho bà bầu là đồ ăn dinh dưỡng, ít mỡ hơn nên vốn dĩ đã không ngon.”
Cô nói xong, liền định đưa miếng đầu tiên vào trong miệng, Phó Hàn Tranh lập tức năm chặt lấy cổ tay cô “Anh có chuyện này muốn nói với em.”
Mộ Vi Lan đặt thìa xuống, khoanh chân nhìn anh: “Có chuyện gì, không thể đợi em ăn xong rồi nói sao?”
Người đàn ông này, anh cố tình không muốn đề cô ăn đêm à? “Anh có thể nhìn thấy em rồi”
Phản ứng đầu tiên của Mộ Vi Lan là “Phó Hàn Tranh, tối nay anh trùng gió à? Mộ Vị Lan cầm lấy đồ ăn trong tay anh, đất sang một bên, sau khi có kéo anh lên giường, cô mới ngôi dậy và chuẩn bị ăn đêm.
Ngay khi cô định cắn miếng đầu tiên, Phó Hàn Tranh đột nhiên ngăn cô lại: “Vừa nãy anh nếm thử một miếng, rất khó ăn”
Mộ Vi Lan khẽ cau mày, nhưng không để tâm lắm: “Bữa ăn dành cho bà bầu là đồ ăn dinh dưỡng, ít mỡ hơn nên vốn dĩ đã không ngon.”
Cô nói xong, liền định đưa miếng đầu tiên vào trong miệng, Phó Hàn Tranh lập tức năm chặt lấy cổ tay cô “Anh có chuyện này muốn nói với em.”
Mộ Vi Lan đặt thìa xuống, khoanh chân nhìn anh: “Có chuyện gì, không thể đợi em ăn xong rồi nói sao?”
Người đàn ông này, anh cố tình không muốn đề cô ăn đêm à? “Anh có thể nhìn thấy em rồi”
Phản ứng đầu tiên của Mộ Vi Lan là “Phó Hàn Tranh, tối nay anh trùng gió à? Phó Hàn Tranh nhìn cô chăm chăm “Em thấy anh giống dạng chọc cho em vui lắm sao?”
Mộ Vị Lan bán tin bán nghi, cô đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh, rồi giơ một ngón tay giữa lên…
Phó Hàn Tranh nằm chuẩn tay cô, nghiêm nghị nói: “Bà Phó, em có biết hậu quả của việc giơ ngón tay giữa lên với chồng em là gì không?”
Hàn Tranh thực sự nhìn thấy rồi “Thật, thật sao?”
Mộ Vi Lan vừa phấn khích vừa vui mừng, hai mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh chằm chằm, ghé sát gần mắt anh và xác nhận lại: “Anh thực sự có thể nhìn thấy em u?”
“Bà Phó, anh có thể nhìn thấy em rất rõ ràng.”
“Tốt quá rồi!”
Mộ Vi Lan nhào vào lòng anh, cô ôm chặt lấy cổ anh, nghẹn ngào nói: “Tốt quá rồi! Cuối cùng anh có thể nhìn thấy rồi! Em rất lo anh sẽ mù cả đời”
Phó Hán Tranh ôm cô, nhướn mày nói: “Không phải em nói anh mù, em rất vui sao?”
“Đó là vì sợ anh buồn nên mới an ủi anh như thế ai muốn anh mù cơ chứ? Anh không nhìn thấy người Phó Hàn Tranh nhìn cô chăm chăm “Em thấy anh giống dạng chọc cho em vui lắm sao?”
Mộ Vị Lan bán tin bán nghi, cô đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh, rồi giơ một ngón tay giữa lên…
Phó Hàn Tranh nằm chuẩn tay cô, nghiêm nghị nói: “Bà Phó, em có biết hậu quả của việc giơ ngón tay giữa lên với chồng em là gì không?”
Hàn Tranh thực sự nhìn thấy rồi “Thật, thật sao?”
Mộ Vi Lan vừa phấn khích vừa vui mừng, hai mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh chằm chằm, ghé sát gần mắt anh và xác nhận lại: “Anh thực sự có thể nhìn thấy em u?”
“Bà Phó, anh có thể nhìn thấy em rất rõ ràng.”
“Tốt quá rồi!”
Mộ Vi Lan nhào vào lòng anh, cô ôm chặt lấy cổ anh, nghẹn ngào nói: “Tốt quá rồi! Cuối cùng anh có thể nhìn thấy rồi! Em rất lo anh sẽ mù cả đời”
Phó Hán Tranh ôm cô, nhướn mày nói: “Không phải em nói anh mù, em rất vui sao?”
“Đó là vì sợ anh buồn nên mới an ủi anh như thế ai muốn anh mù cơ chứ? Anh không nhìn thấy người Mộ Lan
Phó Hàn Tranh nói: anh Mộ Lan
Phó Hàn Tranh nói: anh phụ nữ khác đồng nghĩa với việc cũng không thể nhìn thấy em…em muốn để anh nhìn thấy em.
Mộ Vi Lan xúc động, hai hàng nước mắt lăn dài, cô khóc vì hạnh phúc.
Phó Hàn Tranh đặt ngón trỏ lên giữa môi cô và nói: “Suyt
Mộ Vi Lan khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Năm xuống, ngủ đi, chuyện anh nhìn thấy được, tạm thời đừng nói cho ai biết.”
“Tại sao vậy? Bố và Tiểu Đường Đậu vẫn chưa biết, nếu họ biết, nhất định sẽ rất vui.
Phó Hàn Tranh ôm cô nằm xuống ngủ: “Anh còn có một số việc phải làm ”
Mộ Vĩ Lan không biết anh đang ám chỉ điều gì, nhưng anh đã nói như vậy, ắt hẳn có lý do của mình: “Được rồi, em tạm thời không nói ra ngoài.”
“Ừm..em vẫn chưa ăn đêm, anh mau buông em ra.”
Phó Hàn Tranh mìm cười nhìn cô: “Sao em cứ nhớ mãi đến bữa ăn đêm của mình thế hả?”
Thấy anh phàn nàn, cô bĩu môi: “Phụ nữ mang thai án được nhiều, sao anh phải tỏ thái độ như vậy, em không ăn, con trai anh có lớn được không?”
phụ nữ khác đồng nghĩa với việc cũng không thể nhìn thấy em…em muốn để anh nhìn thấy em.
Mộ Vi Lan xúc động, hai hàng nước mắt lăn dài, cô khóc vì hạnh phúc.
Phó Hàn Tranh đặt ngón trỏ lên giữa môi cô và nói: “Suyt
Mộ Vi Lan khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Năm xuống, ngủ đi, chuyện anh nhìn thấy được, tạm thời đừng nói cho ai biết.”
“Tại sao vậy? Bố và Tiểu Đường Đậu vẫn chưa biết, nếu họ biết, nhất định sẽ rất vui.
Phó Hàn Tranh ôm cô nằm xuống ngủ: “Anh còn có một số việc phải làm ”
Mộ Vĩ Lan không biết anh đang ám chỉ điều gì, nhưng anh đã nói như vậy, ắt hẳn có lý do của mình: “Được rồi, em tạm thời không nói ra ngoài.”
“Ừm..em vẫn chưa ăn đêm, anh mau buông em ra.”
Phó Hàn Tranh mìm cười nhìn cô: “Sao em cứ nhớ mãi đến bữa ăn đêm của mình thế hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!