Chương 290
Triệu Nhàn thấy không thể trốn tránh sự việc được nữa, bà ta mím môi nói: “Sự việc này, con gái tôi hoàn toàn không biết gì hết, nhưng tôi biết.”
“Mẹ… Phó Giai nắm chặt lấy Triệu Nhàn.
Triệu Nhàn quay người, thậm chí còn mỉm cười và xoa đầu cô ta: “Mẹ sẽ trở về sớm, con đừng lo lắng cho mẹ, biết không?”
“Nhưng mà mẹ… “A Nhàn…
Phó Chính Huy muốn nói điều gì, nhưng Triệu Nhàn lại lạnh lùng liếc nhìn ông, sau đó đi cùng với cảnh sát vào trong xe ô tô.
Phó Chính Huy không thể ngờ, Triệu Nhàn lại gánh tội thay Phó Giai.
Sau khi xe cảnh sát rời đi, Phó Giai đạp mạnh chiếc vali trong tay sang một bên, tức giận nhìn Phó Chính Huy: “Con hận bố!”
Trong bệnh viện, Mộ Vi Lan đã được thỏa ước nguyện ở cùng phòng bệnh với Phó Hàn Tranh.
Bởi vì vết bỏng trên lưng Phó Hàn Tranh rất nặng nên anh phải nằm sấp để ngủ.
Mộ Vi Lan dựa vào người anh, nhìn vết bỏng đen đẫm máu trên lưng anh, ngón tay cô cách vết bỏng vào xen-ti- mét, cô muốn chạm vào nó nhưng lại không thể được.
Chắn chắn là đau lắm.
Khi Phó Hàn Tranh ngủ, đến cả lông mày cũng cau lại, sao có thể không đau được chứ.
Bởi vì vết thương rất đau nên Phó Hàn Tranh ngủ không được say, có thể là do ánh mắt của Mộ Vi Lan quá nóng bỏng nên anh đã cảm nhận được ánh mắt của cô và tỉnh dậy.
Mộ Vi Lan nhìn anh chằm chằm: “Anh tỉnh rồi?”
Phó Hàn Tranh “ừm” một tiếng, khoác cánh tay lên người cô và hỏi: “Sao em không ngủ?”
“Em không buồn ngủ, không ngủ được. Đúng rồi, rốt cuộc là ai bắt cóc em?”
“Chắc là Phó Giai sai người làm chuyện ấy.”
Mộ Vi Lan hơi sửng sốt và kinh ngạc, cô không ngờ rằng Phó Giai lại ghét cô như vậy, thậm chí còn muốn cô chết. “Nhưng em thực sự không biết, rốt cuộc em đã làm gì em ấy? Em tưởng rằng, em ấy chỉ là không thích em, nhưng có rất nhiều người không hề thích em, điều này rất bình thường, không hợp nhau chỉ là vì tính cách, nhưng em ấy lại ghét em đến mức này, em thật sự không hiểu.
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, đôi mắt hơi tối lại: “Anh cũng không hiểu vì sao em ấy lại làm như vậy. Mặc dù tính cách của Phó Giai hơi nóng nảy, nhưng nếu là bình thường, em ấy không có gan để giết người.”
“Hàn Tranh, em và anh ở bên cạnh nhau, có phải luôn khiến mọi người nghĩ em lợi dụng anh?”
Phó Giai cũng vậy, Hàn Linh cũng vậy, đến cả Tiêu Á từng bỏ rơi Hàn Tranh chắc cũng có suy nghĩ như vậy phải không.
Phó Hàn Tranh nhìn cô với ánh mắt rực lửa và nói: “Lại đây. “Hu?”
Mộ Vi Lan ngoan ngoãn lại gần anh.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô và nói: “Có phải là em lợi dụng anh hay không, em không cần phải quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào. Cho dù em lợi dụng anh thì đã sao, anh sẵn lòng để em lợi dụng.
Khuôn mặt của Mộ Vi Lan đỏ ửng, trái tim tê dại.
Cô lại nghe thấy Phó Hàn Tranh tiếp túc nói: “Hơn nữa, bọn họ nói như vậy càng chứng tỏ bọn họ rất ghen tị em có thể có được anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!