Chương 287
Phó Hàn Tranh sững sờ.
Anh ôm chặt lấy thân hình gầy gò của cô: “Một lát nữa sẽ không đau đầu, anh đưa em ra ngoài.”
Đôi mắt Phó Hàn Tranh tràn ngập những đường gân đỏ, giống như tức giận, giống như đau lòng.…….ánh mắt phức tạp và sắc bén.
Mộ Vi Lan chảy máu suốt.
Phó Hàn Tranh không cống cô mà ôm chặt cô trước ngực, anh dùng cả thân mình che phủ thân thể nhỏ bé của cô, không để ngọn lửa chạm vào người cô dù chỉ một chút.
Mộ Vi Lan cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có trong vòng tay anh.
Cô cố gắng ngước khuôn mặt tái nhợt của mình trong ngực anh lên và nói: “Hàn Tranh, lửa lớn quá rồi, anh ôm em như vậy sẽ không thoát ra ngoài được đâu. Anh có thể đến cứu em…em rất vui…nhưng em không muốn anh chết ở đây cùng em…anh đi đi…”
“Mộ Vi Lan, em nói điều ngớ ngẩn gì thế!”
Phó Hàn Tranh gắt với cô.
Mộ Vi Lan vùi mặt vào trong lòng anh, không nói thêm bất cứ lời nào như vậy nữa, thay vào đó cô ôm chặt anh hơn.
Ngọn lửa bùng cháy lớn, một thanh xà ngang trên đầu rơi xuống, đập vào người anh!
Phó Hàn Tranh ôm chặt Mộ Vi Lan trong vòng tay…
Mộ Vi Lan hôn mê cả một ngày. Khi tỉnh dậy, cơ thể cô yếu ớt, sắc mặt tái nhợt không chút sức sống.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là Phó Hàn
Tranh. “Hàn Tranh!”
Đúng lúc này, một y tá mở cửa đi vào thay chai truyền nước cho cô.
Mộ Vi Lan nằm lấy tay y tá: “Y tá, chồng tôi đâu? Anh ấy thế nào rồi?”
Y tá vội vàng đỡ cô và nói: “Cô đừng cử động, cô vừa mới mất đứa bé, hiện tại sức khỏe còn rất yếu. Hơn nữa phối của cô đã hít phải rất nhiều khói độc, cần phải chú ý nghỉ ngơi.
Đứa bé…
Đôi mắt Mộ Vi Lan run lên.
Cô đưa tay ra và từ từ chạm vào vùng bụng phẳng lì của mình.
Cuối cùng đứa bé vẫn không còn nữa. “Chồng cô có phải là người họ Phó không?”
Tâm tư của Mộ Vi Lan được kéo trở lại: “Đúng vậy, anh ấy thế nào rồi, đang ở đâu?”
“Anh ấy…tình hình của anh ấy không được tốt cho lắm. “Cô nói cái gì.
Khuôn mặt của Mộ Vị Lan bỗng chốc trắng bệch như một tờ giấy trắng. “Cô cũng đừng quá bi quan, có thể…
Mộ Vi Lan nghe y tá nói như vậy, tâm trạng cô càng kích động hơn, cô lật chăn ra và muốn xuống giường đi tìm Phó Hàn Tranh: “Tôi muốn đi gặp anh ấy! Cô để tôi đi gặp anh ấy đi!”
“Bây giờ cô chưa thể xuống đất được! Cô đừng xuống! Cô…”
Mộ Vi Lan lo lắng, hai mắt đỏ ửng, cô rút ống truyền dịch ra khỏi mu bàn tay, cô không để tâm đến lỗ kim tiêm đẫm máu trên mu bàn tay của mình, cô đi chân trần chạy ra ngoài.
Sau khi Mộ Vi Lan chạy ra khỏi phòng bệnh, cô tìm Phó Hàn Tranh khắp nơi. “Hàn Tranh! Hàn Tranh!”
Cô bắt gặp bất kì một người nào đi trên hành lang và hỏi: “Anh có biết Phó Hàn Tranh ở phòng bệnh nào không?”
Những người đi lại trong hành lang nhìn thấy cô mặc áo bệnh nhân, đi chân trần và tâm trạng kích động, họ đều tưởng cô là kẻ điên, có vấn đề về tâm thần.
Y tá ở trong phòng bệnh đuổi theo cô: “Cô Một Mộ Vi Lan! Mau ngăn cô ấy lại! Cô ấy chạy như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy!”
Mộ Vi Lan tóm mấy người y tá và hỏi, cuối cùng cũng có một người trong số họ nói cho cô biết, Phó Hàn Tranh đang ở phòng bệnh số 9. Mộ Vi Lan chạy đến phòng bệnh số 9. Kết quả là khi vừa bước tới cửa, cô nhìn thấy bác sĩ và y tá đang đẩy cái xác được phủ vải trắng về phía cửa.
Máu chảy trong người Mộ Vi Lan dường như động lại thành băng.
Đây….đây là Hàn Tranh sao? “Cô gái, làm ơn nhường đường, chúng ta phải ra ngoài.”
Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm vào cơ thể được phủ khăn trắng, nước mắt cô rơi xuống từng giọt một. “Hàn Tranh…
Đây là Hàn Tranh?
Y tá nói tình trạng của anh ấy không tốt….vì vậy……
Cô đột nhiên nhào đến bên cạnh chiếc giường đó, khóc lóc nói: “Phó Hàn Tranh, anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh lại đi! Anh nói rằng chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa! Anh không thể bỏ mặc em như thế…anh hứa với em…anh từng nói rằng…anh nhất định sẽ ra đi muộn hơn em…anh đã từng nói như vậy….sao anh có thể đi trước em một bước được chứ… anh nói anh sẽ chăm sóc em cả đời….sao anh có thể thất hứa được chứ!”
Mộ Vi Lan nằm bò bên cạnh chiếc giường và khóc rất đau khổ.
Các bác sĩ và y tá bên cạnh tỏ vẻ bất lực: “Cô gái, cô đứng dậy trước đi. “Cô gái, anh ấy đã ra đi rồi, mong cô bớt đau buồn.” . Mộ Vi Lan không còn lý trí nữa: “Tôi không cần…trả lại Hàn Tranh cho tôi! Hàn Tranh…anh tỉnh lại đi! Anh nhìn em! Anh nhìn em đi!”
“Ai kêu anh cứu em chứ! Em không cần anh cứu em! Anh vì cứu em…anh lại….anh bảo em sau này phải làm sao….Phó Hàn Tranh….anh là kẻ phụ bạc! Anh không giữ lời hứa của mình!”
Tiếng khóc của Mộ Vị Lan đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, mọi người lần lượt vây quanh cô.
Một bà cụ nói với vẻ thương cảm: “Ôi, cô gái này đáng thương quá, còn trẻ mà đã mất chồng.”
“Cô gái, chồng cô chết rồi, cho dù cô không tin….
Mộ Vi Lan nằm bò ở đó không cho mọi người đẩy chiếc giường đi.
Phó Hàn Tranh mơ hồ nghe thấy giọng nói của Mộ Vi Lan, cũng nghe thấy tiếng ồn ào phía bên này, anh mặc quần áo bệnh nhân và bước tới. “Tránh đường một chút.
Bàn tay to lớn của anh gạt đám đông sang một bên, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ đang nằm bò bên cạnh “xác chết” đó.
Cô quay lưng lại với anh, khóc lóc rất thảm thiết và đau khổ.
Phó Hàn Tranh liếc nhìn đám đông đang “xem náo nhiệt” xung quanh, anh giơ tay ấn thái dương, có chút ngượng ngùng. Anh đi đến phía sau cô, ôm cô từ phía sau mà không nói một lời.
Mộ Vi Lan vùng vẫy đạp lung tung: “Làm cái gì thế! Đến cả quyền từ biệt chồng mình tôi cũng không có nữa hay sao! Buông tôi ra! Tôi không cho phép các người đưa thi thể của anh ấy vào nhà xác! Buông…tôi….
Khi Mộ Vi Lan quay đầu lại, từ “tôi” đã nghẹn lại trong cổ họng cô.
Khuôn mặt đẹp trai của Phó Hàn Tranh còn sống xuất hiện trước mặt cô.
Mộ Vi Lan hơi bối rối.
Phó Hàn Tranh bế ngang người cô, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm và nói: “Chồng em vẫn chưa chết, em ở đây khóc lóc, có xấu hổ không?”
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng nóng bỏng. Trong đáy mắt anh là cả một bầu trời dịu dàng.
Mộ Vi Lan ngây người nhìn anh, không thể phản ứng lại ngay: “Anh…anh thực sự không sao?”
“Nếu anh có làm sao, anh còn có thể ôm em dễ dàng như vậy à?”
Mộ Vi Lan khóc òa lên, ngây ngốc nhìn anh. “Em…em….em tưởng anh ta….anh ta…. Mộ Vi Lan chỉ vào người bị che phủ bởi tấm vải trắng, cô lắp bắp nói, sắc mặt ngày càng đỏ ửng.
Ngượng ngùng, không nói nên lời, bối rối…
Phó Hàn Tranh quay khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô vào trong ngực mình: “Bà Phó, cảm thấy xấu hổ thì đừng nói nữa.”
Mộ Vi Lan ngoan ngoãn vùi mình trong lòng anh.