Chương 257
Phó Hiệu đến gần Mộ Vi Lan, nhìn cô chăm chăm với ánh mắt lạnh lùng: “Trà trộn? Cô đây dùng từ không được chính xác lắm nhé. Tôi vốn đi là người nhà họ Phó, tại sao lại gọi là trà trộn vào nhà họ Phó được chứ?”
Bộ dạng kiêu căng và ngạo mạn của Phó Hiệu khiến Mộ Vi Lan cảm thấy ngứa mắt và căm hận.
Người đàn ông này, rõ ràng là cùng một khuôn mặt và cơ thể với Hàn Tranh, nhưng Mộ Vi Lan lại không thể khống chế bản thân mình ghét anh ta. “Phó Hiệu, tôi cảnh cáo anh, đừng có quá đáng!”
Phó Hiệu siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Mô Vi Lan, nhướn mày và cười khẩy: “Vậy tôi cũng nói cho cô biết, tôi vào nhà họ Phó, thay thế Phó Hàn Tranh giải quyết khó khăn của tập đoàn Phó Thị, cô nên cảm ơn tôi mới đúng. Tôi và Phó Hàn Tranh như hình với bóng, nếu nhà họ Phó bị lật đổ, đều không tốt cho cả tôi và Cô!”
Mô Vị Lan hơi nhíu mày: Thay thế Hán Tranh Anh có y gì hả?”
Phó Hiệu bắt tay cô ra, cười nhạo nói: ý như lời tôi nói ”
Anh ta không định để Hàn Tranh quay về nữa? “Phó Hiệu, anh chỉ là một nhân cách mà Hàn Tranh tưởng tượng ra mà thôi. Anh không thể thay thế bản thân Hàn Tranh được! Anh nên từ bỏ sớm đi “Vậy chúng ta cùng thử xem, rốt cuộc ai có thể thay thế ai.”
Phó Hiệu nhìn quanh phòng ngủ, lạnh lùng nói: “Tôi không thích phong cách trang trí của phòng ngủ này. Còn nữa, tất cả đổ của Phó Hàn Tranh tôi đều sẽ vứt đi. Nếu cô không muốn thì có thể nhanh chóng thu dọn đảm để đó đi.”
“Phó Hiệu!”
“Cô nghiến răng nói chuyện với tôi làm gì? Ô, đúng rồi, từ giờ trở đi cô hãy gọi tôi là Hàn Tranh. Mặc dù tôi không thích cái tên này, cũng rất ghét Phó Hàn Tranh, nhưng nếu cô muốn gây chuyện để mọi người đều biết Phó Hàn Tranh bị tâm thần phân liệt, vậy cô cứ gào ầm lên đi, tôi không ngại đầu. Nhưng mà dám cổ động và lãnh đạo cấp cao của Phó Thì sẽ chịu để một người bị bệnh tâm thần phân liệt tiếp tục lãnh đạo tập đoàn PHÓ Thị hay sao?”
Mộ Vì Lan đứng đó, hai bàn tay siết chặt, giận dữ nhìn anh ta,
Phó Hiệu củ xuống, ghé sát tại cô và điểm tĩnh nói: “Cô hãy suy nghĩ kĩ đi. Nếu Phó Hàn Tranh trở về nhưng lại phát hiện ra rằng anh ta vì cô mà mất đi tập đoàn Phó Thị, cô nghĩ anh ta có trách cô không?”
Mộ Vì Lan hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại một lúc lâu, cuối cùng cô mới thả lòng người và cầu xin: “Phó Hiệu, tôi cầu xin anh, trả lại Hàn Tranh cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
“Thật không? Vì Phó Hàn Tranh, cô sẵn sàng làm bất cứ mọi thứ?”
Mộ Vị Lan nuốt nước bọt, nghiến răng và đối mắt với ánh mắt ranh mãnh của Phó Hiệu: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”