Chương 250
Sau khi Phó Hiệu rời khỏi bệnh viện, trong đầu anh ta luôn hiện lên hình ảnh khuôn mặt của người phụ nữ trẻ gặp trong bệnh biện.
Khuôn mặt xinh đẹp kia dần dần trùng với vài kí ức mơ hồ. Nhưng anh ta càng nghĩ, đầu anh ta lại như muốn nổ tung, vô cùng đau đớn.
Anh ta ấn huyệt thái dương, nhắm chặt máy và hít thở sâu.
Anh ta chắc chắn mình chưa từng gặp người phụ nữ đó, anh ta không mất trí nhớ.
Hôm nay anh ta đến bệnh viện là để kiểm tra. Bác sĩ nói não bộ của anh ta không bị tổn thương gì.
Nhưng anh ta lại không biết gì về chiếc nhẫn bạch kim đeo trên tay, anh ta cũng không biết tại sao chiếc nhẫn đó lại ở trên tay anh ta, cũng không biết chiếc nhẫn đó từ đâu mà có, và càng không biết chủ nhân của chiếc nhẫn đó là ai.
là, khi chiếc nhẫn đỏ bị Nguyệt cướplấy, trái tim anh ta bất chợt rung động, nhưng bản thân anh ta lại không hề có cảm xúc nào.
Điều này nghe như một trò đùa bởi vì nó rất mẫu thuẫn, ý thức là của anh ta, nhưng trái tim này lại không giống như của anh ta.
Trong cơ thể anh ta, dường như không chỉ có một linh hồn của anh ta, mà còn có một linh hồn khác đang ngủ say.
Ở ngoài của bệnh viện có một sạp báo nhỏ đơn Có rất nhiều tạp chỉ được bày bán trên sạp báo hồ. Phó Hiệu liếc nhìn thấy một người đàn ông giống hết mình trên bia một cuốn tạp chí.
Ảnh mắt anh ta rung động, hạ thấp vành mũ xuống, cúi đầu rồi mua cuốn tạp chỉ đó.
Khi cầm cuốn tạp chí trở về khách sạn, Phó Hiệu mới đọc kỹ cuốn tạp chí. Mặc dù người đàn ông trên trang bìa giống hệt anh ta, nhưng Phó Hiệu chắc chắn, người đàn ông này không phải là anh ta.
Những dòng tiêu để bắt mắt “Doanh nhân nổi tiếng bị tai nạn xe, rơi xuống biển và chết”“Bí mật đằng sau vụ tai nạn xe của Phó Hàn Tranh.”
Phó Hàn Tranh Anh ta nhớ đến người phụ nữ gặp anh ta trong bệnh viện đã nắm lấy tay anh ta và luôn miệng gọi “Hàn Tranh”?
Và Phó Hàn Tranh này lại xảy ra tai nạn xe cùng lúc với anh ta, và cùng rơi xuống biển.
Phó Hiệu nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí trên tay, đôi mắt đen tối hơn, Anh ta lật cuốn tạp chí, xem hết một lượt và tìm chính xác vị trí nơi Phó Hàn Tranh xảy ra tai nạn— Cầu Bác Hải.
Phó Hàn Tranh này, rốt cuộc có liên quan gì đến anh ta?
Sau khi Mộ Vi Lan trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh, tâm trạng cô lơ đãng. Trong tâm trí cô, trái tim cô đều nhớ đến Phó Hàn Tranh.
Cô không thể ngồi nhà chờ tin tức được, cô phải ra ngoài tìm Phó Hàn Tranh.
Khi dì Lan từ trong bếp đi ra, và phát hiện Mộ Vi Lan vốn đang ngồi trên ghế sofa đã biến mất.”Cô chủ, có chứ?”
Cả căn biệt thự trống không, lặng im, không một ai đáp lại.
Dì Lan nhìn về tủ giày và không thấy đôi giày Mộ Vì Lan thường đeo dâu nữa .
Mộ Vi Lan đi đến rất nhiều nơi mà trước đây hai người họ từng đi qua, nhưng đều không tìm thấy Phó Hàn Tranh.
Điều duy nhất cô có thể nghĩ đến đó là cầu Bắc Hài.
Khi đến cầu Bác Hải, Mộ Vi Lan nhìn cây cầu lớn, tìm xung quanh cầu, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phó Hàn Tranh.
Cô đối mặt với biển rộng và hét lên: “Phó Hàn Tranh: Rốt cuộc anh đang ở đâu! Mau ra đây gặp em! Phó Hàn Tranh!”
Cô quá mệt, bám vào thành lan can và từ từ ngồi xuống bên cây cầu.
Không biết là bởi vì do trên cầu quá lớn khiến mắt cô đau, hay là bởi vì cô không thể tìm thấy Phố Hàn Tranh. Cô lo lắng muốn khóc, nước mắt cô trào ra.
Hàn Tranh. Rốt cuộc anh đang ở đâu?Cô không biết mình buồn khổ biết bao lâu, khi cô đưa tay lau nước mắt và ngắng đầu lên, trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy một bóng đáng quan thuộc cách đó không xã “Hàn Tranh…
Đôi mắt buồn thảm của Mộ Vì Lan sáng lên.
Cô đuổi theo: “Hàn Tranh!”
Phó Hiệu lại nghe thấy cái tên này, anh ta cau mày quay đầu lại nhìn, cánh tay anh ta đã bị một bàn tay trắng nõn của người phụ nữ nắm lấy.
Anh ta muốn rút tay ra, nhưng cơ thể mềm mại kia đã lao vòng tay của anh ta.
“Hàn Tranh…đừng đầy em ra…đừng rời khỏi tầm mắt của em…cầu xin anh đấy…
Người phụ nữ vùi mình trong ngực anh ta và khóc nức nở. Cánh tay mảnh khảnh ôm anh ta thật chặt.
Mộ Vì Lan dường như cảm thấy anh sắp đẩy cô ra, thể là cô dùng sức ôm chặt lấy eo của anh, gần như cầu xin: “Đừng đẩy em ra Bàn tay của Phó Hiệu cứng đờ trong không trung.
Bị cô ôm một lúc lâu, Phó Hiệu cau mày và lạnh lũng nói: “Tôi không phải là Phó Hàn Tranh mà cô nói.
Nhưng người phụ bé này hoàn toàn khôngđể tâm tới. Cô lắc đầu, nức nở nói: “Anh đừng hòng lửa em để em buông anh ra. Làm sao em có thể nhận nhầm người được… Anh chính là Phó Hàn Tranh Anh chính là Phó Hàn Tranh của em. Em không thể nhân nhằm… Trên thế giới này, sao có thể có người giống y hệt anh được chứn “Tôi nói rồi, tôi không phải “
“Phó Hàn Tranh! Anh là kẻ lừa đảo! Anh đã nói anh sẽ về nhà sớm vào hôm giáng sinh! Chúng ta đã nói sẽ đón giáng sinh cùng nhau và cùng tổ chức sinh nhật cho anh…Tại sao anh lại thất hẹn? Phó Hàn Tranh anh là đổ dối trá!”
Mộ Vi Lan trút bỏ hết mọi cảm xúc, tiếng khóc của cô ngày càng lớn hơn.
Phó Hiệu mất kiên nhẫn, đưa tay đẩy cô ra: “Tôi nói lại lần cuối, tôi không phải là Phó Hàn Tranh.”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan đỏ hoe, cô cắn môi và nhìn anh chẳm chăm: “Đồ dối trá! Đồ khốn nạn! Phó Hàn Tranh, có phải anh quên em rồi? Hoàn toàn quên em rồi?”
Phó Hiệu nhận ra rằng người phụ nữ này không hiểu những gì anh ta nói, anh ta quay người bỏ đi.
MẸ Vị Lan nhanh chóng đuổi theo. Chân anh dài, và sải bước lớn, cô đành phải lon ton chạy theo”Anh muốn đi đầu? Phó Hàn Tranh, anh phải về nhà với em!”
Mộ Vị Lan vươn tay muốn nắm lấy tay anh, Phó Hiệu đột ngột đầy cô, Mộ Vị Lan không để phòng, cơ thể có không ổn định, va vào lan can bên cạnh.
Cô khẽ kêu lên, Phó Hiệu quay lại nhìn và thấy người phụ nữ nhỏ bé kia một tay đang giữ lấy lan can, tay còn lại ôm chặt bờ vai bị đập vào lan can, nét mặt nhăn nhỏ, rên rì đau đớn, như thể bị đập khá mạnh.
Nhưng Phó Hiệu không hề động lòng, ánh mắt anh ta vô cùng lạnh lùng: “Tôi nói rồi, tôi không phải Phó Hàn Tranh, đừng đi theo tôi Mộ Vi Lan không ngờ rằng anh lại vô tâm như vậy. Cô cắn chặt môi, chịu đựng cơn đau trên bà vai, đứng dậy và đuổi theo.
“Anh đừng hòng biến mất nữa, cho dù anh có nói một vạn lần anh không phải Phó Hàn Tranh, em vẫn sẽ đi theo anh!”
Bước chân của Phó Hiệu đột nhiên dừng lại, Mộ Vi Lan gần như ngã vào người anh.
Phó Hiệu nhìn chăm chăm vào cô với đôi mắt đen sâu thảm, anh ta nói từng chữ “Tôi không muốn ra tayvới phụ nữ, vì thế tốt nhất là cô hãy tránh xa tôi ra.
Mộ Vị Lan chết lặng tại chỗ, Hàn Tranh sẽ không bao giờ nói với cô những lời như thế, và trong ánh mắt của anh cũng sẽ không bao giờ bạo lực như vậy.
Người đàn ông trước mặt cô có một khuôn mặt giống hệt với Hàn Tranh, nhưng Mộ Vi Lan lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Tiểu Lan, anh bị bệnh tâm thần phân liệt. Có thể trong một giây, anh sẽ biến thành một người hoàn toàn khác, anh như vậy, em có sợ không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!