Chương 22
Sau khi Hướng Nam Tây nhìn thấy Phó Hàn Tranh vội vã rời đi, cô ta nói với con trai và Tiểu Đường Đậu: “Tiểu Hàm, mẹ đi vệ sinh một lát, con chơi với em nhé.”
“Vâng, thưa mẹ. Mẹ mau quay lại nhé.”
Hướng Nam Tây cầm điện thoại đi vào trong nhà vệ sinh và gọi điện thoại: “Hàn Tranh ra ngoài rồi, giúp tôi theo dõi anh ấy, đừng để anh ấy phát hiện. Nếu thấy anh ấy đi gặp người nào, lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng, thưa cô Hướng.”
Trong phòng riêng ở quán bar.
Mặt Mộ Vi Lan đỏ ửng, nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường, toàn thân cô rực cháy như bị thiêu đốt, mọi tế bào trong cơ thể cô dường như nổ tung, đồng thời, từ đầu đến chân trỗi dậy một sự trống rỗng nóng bỏng không thể tả được.
Hai bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy ga giường, lông mày cô nhíu lại, đến khi có một sức nặng đè lên người cô, cô mới khôi phục ý thức. Bóng người và ánh đèn lắc lư trước mặt khiến cô nghẹt thở. Đôi bàn tay nhỏ đã mất đi hết sức lực đặt lên ngực của Diệp Tử Bác đang dựa đến gần: “Tử Bác….chúng ta không thể làm điều này…”
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Tử Bác cũng đỏ bừng lạ thường, ôm chặt Mộ Vi Lan: “Vi Lan, anh rất thích em…em có thể cho anh một cơ hội được không…? Anh sẽ đối xử tốt với em…”
Mộ Vi Lan đang bùng cháy, ý thức hỗn loạn, chỉ có một ý thức trong tâm trí cô nói với cô, không thể được, không thể được….
Nhưng sự cháy bỏng và trống rỗng trong cơ thể ngày càng mạnh mẽ gần như nhấn chìm cô. Khi Diệp Tử Bác hôn lên môi cô, cánh cửa phòng bị một đôi chân lớn đạp mạnh ra!
“Hai người đang làm cái quái gì vậy?!”
Diệp Tử Bác bị kích động, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Phó Hàn Tranh lạnh lùng đứng đó, đôi mắt đen sắc lạnh nhìn hai người, một cơn giận dữ đang dồn lên trong mắt anh!
“Cậu…”
Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?
Nhưng não anh vẫn chưa phản ứng được, Phó Hàn Tranh đã bước vào, ôm lấy người phụ nữ đã mất ý thức đang nằm trên giường!
Diệp Tử Bác toàn thân nóng rực, giọng khàn khàn và thô lỗ: “Cậu…cậu đưa Vi Lan đi đâu…! Cô ấy là bạn gái của cháu…!”
Đôi mắt Phó Hàn Tranh trùng xuống và cười khẩy: “Bạn gái của cháu? Cô ấy bây giờ là vợ của cậu, là mẹ của Tiểu Đường Đậu, và là mợ của cháu.”
Dứt lời, Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan và sải bước ra khỏi quán bar trong đôi mắt kinh ngạc và thất vọng của Diệp Tử Bác.
Người phụ nữ trong lòng đã hoàn toàn mất đi ý thức, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh, thân hình mảnh khảnh nóng bỏng của cô chà lên ngực anh, đôi môi không ngừng kêu lên: “Ưm…nóng quá…”
Mộ Vi Lan gần như nổ tung, đưa tay kéo cổ áo của mình, cởi ba nút áo ra, để lộ làn da trắng ngần mềm mại như hoa anh đào. Xương quai xanh đẹp đẽ lọt vào mắt Phó Hàn Tranh, tràn ngập sự quyến rũ và cám dỗ…
Chết tiết! Cô ấy rõ ràng đã bị đánh thuốc rồi!
Anh nghiến răng, đôi bàn tay to siết chặt lấy eo của cô, nhanh chóng bước đến bên cạnh xe, mở cửa xe và đưa cô vào trong.
Nhưng người phụ nữ nhỏ bé này lại giống như một tiểu yêu tinh bám lấy anh không dứt. Đôi bàn tay nhỏ ôm lấy cổ anh và hôn lên môi anh. Khi cô chạm vào đôi môi mỏng mát mẻ của anh, ngọn lửa trong cơ thể cô dường như được dập tắt, cô nheo mắt và rên rỉ: “Ưm…lạnh quá…”
Kỹ thuật hôn thô bạo nhưng lại vô cùng hấp dẫn, kích thích trái tim yên tĩnh của Phó Hàn Tranh.
Anh dùng sức kéo cô ra, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ trắng trẻo của cô đặt trên thắt lưng của anh và gắn giọng: “Buông tay ra!”
Anh vẫn chưa có sở thích làm chuyện ấy ở trên xe!
Mộ Vi Lan sững sờ trước giọng nói đầy nguy hiểm của anh, bình tĩnh lại một chút, Phó Hàn Tranh lập tức khởi động xe và rời khỏi quán bar.
Cách đó không xa, trong một chiếc xe tải màu đen, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đã chụp ảnh lại toàn bộ, và gửi cho Hướng Nam Tây.
“Alo, cô Hướng, anh Phó ôm một người phụ nữ từ trong quán bar đi ra, nhìn tư thế vừa nãy, chắc là ôm người phụ nữ đó đến khách sạn rồi, cô có muốn tiếp tục theo dõi không?”
Hướng Nam Tây ở đầu dây bên kia nhìn vào những bức ảnh và video vừa được thám tử tư gửi đến, đôi mắt cô ta sững sờ. Người phụ nữ mà Phó Hàn Tranh ôm trong bức ảnh không phải là ai khác mà chính là Mộ Vi Lan.
Hai người thân mật bên cạnh xe, thậm chí còn ôm và hôn nhau, hoàn toàn không để tâm đến việc hai người đang ở bên ngoài. Còn Mộ Vi Lan giống như một viên kẹo, không biết xấu hổ bám chặt lấy Hàn Tranh!
Thật không biết xấu hổ!
Hướng Nam Tây nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay cô trắng bệch. Bên ngoài cửa, truyền đến tiếng cười đùa của Phó Trạch Hàm và Tiểu Đường Đậu, một ý nghĩ xấu xa lướt qua tâm trí cô ta, thậm chí cô ta còn bị bất ngờ bởi ý nghĩ này của mình.
Cô ta mở cửa phòng tắm, và thấy Tiểu Đường Đậu đang chạy nhảy trên sàn nhà bằng đôi chân trần: “Anh, anh đến bắt em đi! Nếu anh bắt được em, em sẽ tặng chiếc đồng hồ của piggy cho anh!”
Hai đứa trẻ chạy vòng quanh phòng khách.
Hướng Nam Tây nhắm mắt lại, trong lòng niệm hai từ “xin lỗi”.
“Tiểu Đường Đậu, xin lỗi, thím không cố ý làm hại cháu đâu.”
Nhưng để ngăn cản Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh ở bên nhau, cô ta đành phải làm như vậy.
Phó Hàn Tranh đưa Mộ Vi Lan đến một khách sạn cao cấp thuộc sở hữu của tập đoàn Phó Thị.
Khi lễ tân nhìn thấy Phó Hàn Tranh ôm một người phụ nữ bước vào, cho dù có tính nhiều chuyện nhưng cũng không dám nói nhiều. Nhanh chóng giúp Phó Hàn Tranh mở phòng tổng thống và đưa thẻ phòng cho anh.
Mộ Vi Lan lại bắt đầu di chuyển, đôi bàn tay nhỏ bé vô thức sờ lên yết hầu của Phó Hàn Tranh, chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của người đàn ông. Phó Hàn Tranh tê cứng, cau mày nắm chặt lấy tay cô: “Đừng động đậy!”
Các nhân viên ở quầy lễ tân nhìn thấy cảnh nóng này suýt nữa đã nghĩ rằng mình nhận nhầm người.
Chẳng phải có tin đồn tổng giám Phó không gần gũi với phụ nữ sao? Thậm chí còn có thể là đồng tính!
Nhưng tối nay, rõ ràng tổng giám đốc Phó hoàn toàn không có vấn đề gì với chuyện ấy!
Nhưng mà, điều khiến mọi người tò mò nhất chính là người phụ nữ trong lòng tổng giám đốc Phó rốt cuộc là ai?!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!