Chương 216
Phó Hàn Tranh thu lại nụ cười, mặt nghiêm túc nói: “Thời gian trước, cái nhân cách thứ hai kia đã xuất hiện một lần.”
Giang Thanh Việt kẹp điếu thuốc, chau mày nói, “Chuyện gì thế?”
Phó Hàn Tranh lắc đầu, “Tớ không rõ.”
“Mộ Vi Lan có biết chuyện này không?”
“Không biết, nhưng hôm đó, cô ấy ở chung với nhân cách thứ hai của tớ cả một buổi tối, cũng không xảy ra chuyện gì.”
Giang Thanh Việt hút một hơi thuốc, từ từ nhả ra, “Nhân cách thứ hai xuất hiện cũng không cần nôn nóng, nhưng tớ sợ, cái nhân cách thứ hai này đến một ngày sẽ trở thành nhân cách chính của cậu, bắt buộc phải tìm được lí do, để tiêu diệt nó, hôm nào hãy đi kiểm tra lại đi, chuyện này, tớ không ủng hộ cậu giấu Mộ Vi Lan.”
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh nói: “Tớ sẽ tìm thời gian nói với cô ấy, nhưng không phải bây giờ.”
Mộ Vi Lan bây giờ đang mang thai, nếu như biết được bệnh tình của anh, e là sẽ lo lắng, ảnh hưởng đến việc dưỡng thai.
Khi Phó Hàn Tranh hút thuốc xong quay về phòng bệnh, đồ ăn Mộ Vi Lan gọi ship đã đến, cô ngồi trên giường bệnh, mở cái bàn ăn nhỏ ở trên giường bệnh ra, đang chuẩn bị ăn, thì thấy Phó Hàn Tranh về, liền cong mắt nói: “Về rồi à, em đặt hai phần đấy, cùng nhau ăn đi.”
Món cô gọi là sủi cảo tiết vịt, mùi vị rất thơm, cô vừa mở sủi cảo ra không lâu, thì cả căn phòng đều toàn là mùi thơm.
Phó Hàn Tranh bước đến, ngồi xuống trước mặt cô, Mộ Vi Lan đến gần, ngửi mùi thuốc trên người anh, không quá nồng nặc, rất nhẹ nhàng, khó mà ngửi thấy.
Cô không khó chịu với mùi thuốc trên người anh, nhưng cô cũng không thích Phó Hàn Tranh hút quá nhiều thuốc, khi Mộ Quang Khánh còn sống, cũng thường xuyên vì chuyện công việc mà phiền lòng hút thuốc, hút nhiều đến mức cả phòng sách đều được bao phủ bởi khói thuốc, Mộ Quang Khanh vì hút thuốc quá nhiều, nên bị ho dữ dội, vì vậy, Mộ Vi Lan không hy vọng Phó Hàn Tranh hút quá nhiều thuốc, làm ảnh hưởng đến sức khoẻ.
“Mau ăn đi, cái này ngon lắm, chắc chắn anh chưa thử đúng không?”
Mộ Vi Lan xé đũa và thìa dùng một lần ra đưa cho anh.
Phó Hàn Tranh từ lúc bước vào phòng bệnh, hai mắt cứ chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng mà sâu lắng, Mộ Vi Lan thấy anh không nhận, liền ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nóng lên.
“Sao anh lại nhìn em như vậy, trên mặt em có cái gì sao?”
Nói xong, liền chìa tay sờ lên miệng và mặt, Phó Hàn Tranh đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Anh vừa hút thuốc, nên lúc hôn cô, cô đã nếm được vị thuốc nhẹ nhàng, cái hôn này đến rất bất ngờ, khiến cho cô có chút lúng túng.
“Anh, sao tự dưng anh lại hôn em?”
Phó Hàn Tranh chăm chú nhìn cô, đôi môi mỏng chậm rãi lên tiếng: “Nếu như có một ngày, em phát hiện anh không phải là anh, thì em có sợ không?”
Phó Hàn Tranh là người tự tin, mạnh mẽ, thậm chí còn tự kiêu, cho dù là trước kia, anh từng có một vài người bạn gái, sau khi biết được anh có triệu chứng phân liệt nhân cách, liền sợ hãi rời xa anh, anh cứ khinh thường như vậy, có lẽ là vì anh đối với những người bạn gái cũ kia, vốn không có tình cảm gì, ở bên nhau, cũng chỉ là vì thoát khỏi sự thân cận trong nhà, nhưng đối diện với Mộ Vi Lan, anh đã thực sự để tâm, không biết phải nhắc đến bí mật anh gắng sức che giấu như thế nào với cô, càng không biết, phản ứng sau khi Mộ Vi Lan biết được bệnh tình của anh sẽ là gì.
Anh chờ đợi phản ứng sau khi biết của cô, đồng thời cùng rất sợ hãi.
Phó Hàn Tranh là người tự kiêu, lại chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó, sẽ ở trước mặt một người khác, mà thiếu tự tin.
Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm vào anh, một hồi lâu, đột nhiên hé miệng cười, “Hàn Tranh, anh là muốn nghe em nói lời âm yếm sao?”
Nếu không thì, sao lại hỏi một câu hỏi kỳ quặc như vậy chứ?
Cô vẫn chưa thực sự phát hiện, người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ như vậy, đột nhiên cũng sẽ hỏi ra một câu hỏi ấu trĩ như này.
Phó Hàn Tranh co miệng lại, ôm cô vào trong lòng, đôi môi mỏng áp sát bên tai cô, hạ thấp giọng hỏi: “Vậy em có nói không?”
Anh đây là đang yêu cầu lời âm yếm từ cô sao?
Mộ Vi Lan nhìn vào khuôn mặt có chút nghiêm túc của anh, cười lăn vào trong lòng anh, “Kể cả anh có biến thành quái vật, em cũng sẽ không sợ anh đâu, càng sẽ không rời xa anh.”
Lời nói ba lăng nhăng của cô, làm cho sắc mặt buồn phiền của Phó Hàn Tranh trở nên tốt hơn một chút, Mộ Vi Lan chìa tay chọc vào khoé miệng của anh, bình luận rất khách quan: “Nhưng mà Hàn Tranh, dáng vẻ anh nổi giận với người ta, cũng thực sự có chút đáng sợ đấy, đặc biệt là khi mím môi, nghiêm mjatw, không nói một lời nào, sau này, anh có thể cười nhiều hơn với em và tiểu Đường Đậu không?”
Phó Hàn Tranh cong môi lên, “Như này à?”
Anh đột nhiên cười rất nghiêm chỉnh rất nghiêm nghị, Mộ Vi Lan bỗng run rẩy, “Hay là thôi bỏ đi, anh vẫn là muốn như nào thì như thế đi, đột nhiên anh cười, em cứ cảm thấy như có âm mưu gì ấy.”
Phó Hàn Tranh co miệng lại.
Mộ Vi Lan bắt đầu ăn sủi cảo, dùng thìa múc một miếng đang định đưa đến bên miệng, người đàn ông bỗng nhiên nắm vào cổ tay của cô, cho miếng sủi cảo đó đến cạnh miệng của mình, mở đôi môi mỏng ra, dưới sự quan sát của cô, nuốt xuống miếng sủi cảo đó.
“Anh tự có mà, sao lại phải ăn của em?”
Phó Hàn Tranh dùng thìa múc từ trong bát của mình ra một miếng sủi cảo, đưa đến cạnh miệng cô, “Ừm?”
Đút lẫn nhau sao?
Trong lòng Mộ Vi Lan cảm thấy ngọt ngào, rồi nuốt xuống miếng sủi cảo đó.
Sau khi Mộ Vi Lan ăn xong, liền cầm điện thoại xem tin nhắn, thì phát hiện Lục Hỉ Bảo nhắn một đoạn tin nhắn cho cô.
“Vi Lan, thật là cảm ơn vạn phần! Diêm Vương Giang cho tớ nghỉ rồi! Tớ bây giờ, đang trên đường đến khách sạn đây!”
Mộ Vi Lan sững sờ, nhìn sang người đàn ông đang xử lí công việc ở bên cạnh, lúc sáng sớm, Từ Khôn đưa máy tính của anh đến đây, vì vậy, bây giờ người đàn ông này đang chuyên tâm nhìn vào màn hình máy tính, mà điện thoại của anh, lại đặt ngay cạnh tay cô.
Cô muốn xem xem, có phải Phó Hàn Tranh đã nói gì đó với Giang Thanh Việt rồi không Lén lút cầm điện thoại của anh vào tay, nhập xuống mật khẩu sinh nhật của anh, mở wechat ra, thì nhìn thấy cuộc trò chuyện của anh và Giang Thanh Việt.
“Cho Lục Hỉ Bảo nghỉ nửa ngày đi, nếu không thì vợ tớ nằm trên giường không thể yên tâm dưỡng thai được đâu, coi như tớ nợ cậu một ân huệ đi.”
Trong lòng Mộ Vi Lan bỗng kích động, màu đỏ dần dần lan lên khuôn mặt.
Anh ở trước mặt bạn thân của anh, gọi cô là “vợ”, còn gọi thành thạo như thế nữa, lòng hư vinh của Mộ Vi Lan thực sự được làm thoả mãn.
Cô thoát khỏi wechat, khoá điện thoại lại, lén lút đặt về chỗ cũ, nhưng tay, đột nhiên chạm phải một bàn tay to xương cốt rõ ràng.
Cô đơ ra, quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt đang áp sát của Phó Hàn Tranh.
“Tiểu Lan, em lấy điện thoại của anh xem trộm cái gì thế.”
Người đàn ông cong môi tỏ ra ý trêu chọc, ánh mắt trọc ghẹo, Mộ Vi Lan bỗng cảm thấy ngại ngùng, “Anh nói với Giang Thanh Việt, là anh nợ Giang Thanh Việt một ân huệ, vậy em cũng nợ anh một ân huệ.”
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh trả lời một câu, “Vậy thì sao?”
Mộ Vi Lan đỏ mặt, giơ cánh tay lên ôm vào cổ của anh, đôi môi mềm mại, áp sát bên tai anh: “Vì vậy…”
Lời của cô ngưng lại, Phó Hàn Tranh hơi hơi chau mày, đợi lời nói tiếp theo của cô, Mộ Vi Lan nhân lúc người đàn ông không chú ý, đôi môi liền hôn lên má của anh, nhưng Phó Hàn Tranh lại quay đầu đi, vì thế, vốn dĩ là hôn má, nhưng lại bị nhẫm chỗ, khiến cho hai đôi môi chạm vào nhau.
Mặt của Mộ Vi Lan đỏ ửng lên.
Hôn xong, Phó Hàn Tranh chau mày, chán ghét nói: “Toàn là mùi sủi cảo.”
Mộ Vi Lan ngơ ngác: “..”
Hôm nay Mộ Vi Lan phải ở bệnh viện quan sát cả một ngày, vì vậy, đến buổi chiều, Mộ Vi Lan chán nản nằm trên giường, nhìn Phó Hàn Tranh giải quyết công việc, chỉ thấy người đàn ông nhà mình quả thực hấp dẫn phi phàm.
Cứ nhìn cứ nhìn, thì thấy buồn ngủ, Phó Hàn Tranh giơ tay ra, xoa lên trán của cô, ánh mắt không rời khỏi máy tính, nhẹ nhàng nói: “Buồn ngủ rồi thì ngủ đi.”
Mộ Vi Lan mơ hồ trả lời một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, trong điện thoại liền nhận được một loạt tin nhắn ghi âm của Lục Hỉ Bảo.
Mở ra nghe, thì nghe thấy Lục Hỉ Bảo khóc lóc, khóc không thành tiếng.
Sau khi nghe xong mấy tin, Mộ Vi Lan tổng kết lại một tin, đó chính là, Lục Hỉ Bảo thất tình rồi.
“Sao Trì Quân lại đối xử với tớ như vậy chứ, anh ta sắp phải đính hôn với thiên kim của gia đình giàu có rồi, anh ta nói mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy tớ nữa!”
“Huhuhuhuhu. khốn nạn! Đồ tồi! Tớ mới không thèm gặp lại anh ta ấy!”
“Không được! Tớ phóng khoáng chia tay như vậy là quá rẻ cho anh ta rồi!”
“Huhuhuhu. Vi Lan ơi tớ buồn quá..” Mộ Vi Lan là mở to đoạn ghi âm lên, cộng thêm giọng của Lục Hỉ Bảo rất lớn, vì thế, Phó Hàn Tranh ở bên cạnh làm việc cũng nghe thấy hết.
Phó Hàn Tranh đóng máy tính lại, Mộ Vi Lan tưởng rằng mình làm ồn đến anh, “Làm phiền đến anh làm việc rồi à?”
Phó Hàn Tranh đặt máy tính lên trên bàn, cầm điện thoại lên, mặt không thay đổi biểu cảm nói: “Với tư cách là bạn thân, anh phải nói cho Giang Thanh Việt biết cái tin tốt này.”
Mộ Vi Lan co miệng lại.
Phó Hàn Tranh sao lại cũng có lúc không nghiêm chỉnh như vậy chứ?
“Hỉ Bảo thất tình, anh đây là đem niềm vui của Giang Thanh Việt, xây dựng trên sự đau khổ của Lục Hỉ Bảo đấy.
Phó Hàn Tranh không cho là đúng, “Quan trọng sao? Cái Lục Hỉ Bảo cần nhất bây giờ, là một bờ vai có thể dựa „ vao.
Mộ Vi Lan nghĩ cũng phải, “Nhưng Hỉ Bảo hình như không thích Giang Thanh Việt.”
“Anh không nghĩ thế, Lục Hỉ Bảo có thể chống lại Giang Thanh Việt, giống như em, không thể chống lại anh.”
Người đàn ông này, thật là tự kiêu!
Mộ Vi Lan sà vào lòng anh, nhìn chằm chằm vào anh: “Phó Hàn Tranh, có ai từng nói, anh thỉnh thoảng rất tự kiêu rất tự luyến không?”
“Em không thích à?”
“.. Thích.”
Mộ Vi Lan nheo mắt lại, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn, cũng thật là không nói ra được lời trái với lương tâm.
Phó Hàn Tranh gửi tin nhắn cho Giang Thanh Việt, câu từ ngắn gọn súc tích.
“Lục Hỉ Bảo thất tình rồi.”
Giang Thanh Việt rất nhanh liền trả lời lại, chỉ ngắn gọn ba chữ, “Không bất x”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!