Chương 184
Khi dì Lan dẫn Tiểu Đường Đậu quay về, Tiểu Đường Đậu cầm một chiếc bánh kem và bánh sandwich, cô bé nheo mắt mỉm cười hồn nhiên với Mộ Vi Lan trên giường bệnh: “Mộ Mộ nhìn xem, con mua rất nhiều đồ ăn ngon! Mộ Mộ thích ăn gì?”
Hàn Linh đứng dậy, cầm túi xách lên và nói: “Tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Đường Đậu, cô về đây, lần sau cô lại đến thăm cháu và Mộ Mộ.”
Tiểu Đường Đậu gật đầu, quan tâm nói: “Vâng, cô Hàn, cô về cẩn thận.”
“Ừm, cháu chơi với Mộ Mộ đi, cô về đây.”
Sau khi Hàn Linh rời đi, Tiểu Đường Đậu chu môi nhìn Mộ Vi Lan đang bần thần, cô bé nắm lấy tay Mộ Vi Lan và lay động một cái: “Mộ Mộ, Mộ Mộ sao thế? Có phải là đồ con mua Mộ Mộ đều không thích ăn?”
“Sao có thể chứ, đồ Đường Đậu, Mộ Mộ đều thích ăn.”
Trong đầu cô hiện giờ là một mớ hỗn độn, tâm trí cô lấp đầy tin Kiều Tang vẫn còn sống.
Hàn Linh cố tình nói tin Kiều Tang vẫn còn sống cho cô biết là có ý gì chứ?
Có phải là muốn nhắc nhở cô, “người thay thế” như cô có thể rút lui rồi không?
Bởi vì, chính chủ đã trở về?
Mộ Vi Lan lơ đãng cả một ngày, khi Phó Hàn Tranh tan làm và đến bệnh viện, Tiểu Đường Đậu chạy đến và ôm chầm lấy Phó Hàn Tranh.
“Bố, sau này bố có thể tan làm sớm để ở bên cạnh con và Mộ Mộ không? Bố kiếm ít tiền hơn một chút, Đường Đậu có thể ít ăn vặt hơn!”
Phó Hàn Tranh giơ tay xoa đầu cô bé và mỉm cười: “Được, sau này bố sẽ tan làm sớm để về chơi với con.”
Tiểu Đường Đậu chơi với Mộ Vi Lan cả ngày, Phó Hàn Tranh dặn dò dì Lan: “Dì Lan, dì đưa Đường Đậu về nhà đi.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Tiểu Đường Đậu chớp mắt nhìn Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan. Cô bé nắm hai tay của Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan rồi đặt lên nhau, cô bé dịu dàng nói như người lớn: “Mộ Mộ, mẹ phải vui vẻ ở bên cạnh bố nhé!”
Dì Lan đứng bên cạnh mỉm cười hiền hậu, Mộ Vi Lan da mặt mỏng, khuôn mặt cô hơi đỏ ửng lên.
Phó Hàn Tranh không cảm thấy ngại ngùng gì: “Được rồi, con về với dì Lan đi. Sáng mai con với dì Lan lại đến thăm Mộ Mộ sau.”
“Yeah! Mấy hôm nay đều không phải đi học, con vui quá đi! Tiểu Minh ở trường ngày nào cũng kéo tóc của con, cuối cùng con có thể sạch sẽ vài ngày rồi!”
Mộ Vi Lan phì cười: “Tiểu Minh kéo tóc con làm gì?”
Tiểu Đường Đậu tự hào nói: “Chắc là thích con đó, thích con thì cứ nói thẳng đi! Làm gì mà cứ suốt ngày lôi tóc của con, tóc con sắp rụng hết cả rồi! Mặc dù cậu ấy nói thích con, con cũng sẽ không chấp nhận cậu ấy đâu!”
Phó Hàn Tranh giơ tay lên và búng một cái vào trán cô bé, anh cau mày hỏi: “Con mới tí tuổi đầu, biết cái gì là thích không?”
“Bố! Bố làm đau con rồi! Con đương nhiên biết thích là gì, bố thích Mộ Mộ, phải không?”
Phó Hàn Tranh hiếm khi bị trêu chọc lại, anh trừng mắt nhìn Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu cũng không hề sợ hãi, cô bé cau mày nói: “Bố, bố hung dữ như vậy sẽ khiến Mộ Mộ chạy mất đấy!”
Mộ Vi Lan không thể nhịn cười: “Dì Lan, mau đưa Tiểu Đường Đậu về đi, cậu chủ sắp nổi giận rồi.”
Dì Lan đưa Tiểu Đường Đậu rời đi: “Tiểu tinh nghịch, mau đi thôi, cũng chỉ có cháu mới dám nói bố cháu như vậy!”
Tiểu Đường Đậu được dì Lan kéo ra khỏi phòng bệnh.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, Phó Hàn Tranh kéo người phụ nữ đang cười nhạo anh vào lòng, anh nhíu mày sâu hơn: “Em vừa gọi anh là gì? Cậu chủ?”
Bàn tay to lớn của anh véo mạnh vào eo cô.
Mộ Vi Lan đỏ mặt: “Anh nhẹ thôi…”
Bàn tay của Phó Hàn Tranh di chuyển từ eo cô xuống dưới bụng cô, anh nhẹ nhàng vỗ về, hôn lên vành tai cô và hỏi: “Đứa bé có ngoan không?”
Mộ Vi Lan lại bật cười, ngước mắt nhìn anh đang nghiêm túc hỏi vấn đề này, cô cười nói: “Bây giờ mới chưa tới một tháng, còn chưa thành hình, nó muốn nghịch ngợm cũng không nghịch được. Phó Hàn Tranh, anh có chút kiến thức nào không vậy?”
Cô dựa vào lòng anh, vô tình đè lên vết thương của anh. Anh rên lên một tiếng, Mộ Vi Lan vội vàng lùi lại, nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh: “Vết thương của anh thế nào rồi? Hôm nay có cần thay thuốc không?”
Phó Hàn Tranh hờ hững đáp lại: “Cần.”
Mộ Vi Lan mắt đỏ hoe, xót xa nói: “Chắc hẳn là rất đau phải không, em xin lỗ…”
Anh ôm đầu cô, kéo lại vào trong lòng: “Anh hơi mệt, để anh ôm em một lát.”
“Như vậy sẽ đè lên vết thương của anh…”
Phó Hàn Tranh ôm người phụ nữ của mình vào lòng, nhắm mắt lại và khẽ thở dài: “Không đau.”
Thật sự không đau sao?
Mộ Vi Lan dựa vào lòng anh, cô vòng tay qua cổ anh, nghĩ đến việc Kiều Tang vẫn còn sống, cô do dự không biết có nên nói tin tức này cho anh biết không?
Đối với Phó Hàn Tranh mà nói, đây chắc chắn là một bất ngờ lớn…Có lẽ anh sẽ phấn khích, lập tức bỏ cô lại và đi tìm Kiều Tang.
Cô đột nhiên có ý nghĩ xấu, cô không muốn nói chuyện đó cho Phó Hàn Tranh biết bây giờ, cô muốn để Phó Hàn Tranh ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút.
Mộ Vi Lan tự an ủi bản thân rằng dù sao cô cũng sẽ sớm rời xa anh, đến lúc đó anh và Kiều Tang mặn nồng cũng không muộn. Bây giờ, cô chỉ muốn được có anh ở bên cạnh nhiều hơn chút.
“Hàn Tranh, bác sĩ nói em không sao rồi. Ngày mai anh để Tiểu Đường Đậu đi học đi, không cần đến bệnh viện trông em đâu. Bệnh viện có nhiều vi trùng, con bé đến đây nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe. Em ở bệnh viện sắp mốc cả người lên rồi, em muốn xuất viện.”
Cằm của Phó Hàn Tranh cọ cọ vào mái tóc mượt mà của cô, không đồng ý: “Ở lại thêm mấy ngày để quan sát đi.”
“Em thực sự không sao.”
“Em muốn xuất viện cũng được, nhưng bây giờ em đang mang thai, anh không cho phép em đến Á Hoa làm việc nữa.
Mộ Vi Lan gật đầu: “Cho dù anh không nói, em cũng sẽ không đến Á Hoa làm việc nữa.”
Phó Hàn Tranh khế mở to đôi mắt đen láy của mình, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, Mộ Vì Lan sờ sờ mặt: “Anh nhìn em như thế làm gì?”
Anh khẽ nhướn môi, vui vẻ nói: “Em bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy, anh có chút không quen.”
Tai Mộ Vi Lan đỏ ửng và nóng bừng.
Anh nhìn cô với ánh mắt rực lửa, dáng vẻ ngại ngùng đỏ mặt của cô khiến trái tim của Phó Hàn Tranh hơi ngứa ngáy, anh cúi đầu và hôn lên đôi môi của cô.
Mộ Vi Lan vùng vẫy nhẹ: “Đây là bệnh viện…anh mau buông em ra…sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”
“Tiểu Lan, anh nhớ em cả một ngày.”