Chương 173
Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Vi Lan vừa tới Á Hoa làm việc, liền trực tiếp đi tới phòng làm việc của Kỳ Ngạn Lễ.
Thẩm Uyển Yêu cảm thấy có gì đó không ổn. Mộ Vi Lan này sáng sớm vừa tới công ty là lại chạy đi, cô ấy đi đâu?
Thẩm Uyển Yêu vụng trộm đi theo, trốn ở một góc nhìn thấy Mộ Vi Lan ấn thang máy đi lên tầng trên.
Chẳng nhẽ mới sáng sớm cô ấy đã muốn dụ dỗ anh Ngạn Lễ sao?
Con tiện nhân này!
Đợi sau khi Mộ Vi Lan đi vào trong thang máy, Thẩm Uyên Yêu lập tức ấn thang máy đi theo.
Cô ta muốn xem xem, mới sáng sớm Mộ Vi Lan tới phòng làm việc dụ dỗ anh Ngạn Lễ kiểu gì!
Lần này, cô ta nhất định phải chụp lại hành động bỉ ổi của Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan mang theo con chip đi tới phòng làm việc của Kỳ Ngạn Lễ.
Vừa bước vào phòng làm việc thì Kỳ Ngạn Lễ đã cười nói: “Cô vừa mới tới công ty đã đến tìm tôi, xem ra đồ mà tôi muốn đã ở trong tay cô rồi?”
Mộ Vi Lan lấy con chip từ trong túi áo ra, đặt nó lên trên bàn làm việc của Kỳ Ngạn Lễ: “Thứ mà anh muốn tôi đã lấy được rồi, chuyện tiếp theo tôi không muốn tham gia nữa.”
“Xem bộ dạng của cô, không vui sao? Vi Lan, cô luyến tiếc Phó Hàn Tranh sao?”
Mộ Vi Lan siết chặt bàn tay “Chuyện này không liên quan tới anh.”
“Nếu như Phó Hàn Tranh biết cô lấy trộm con chip đưa cho tôi, cô thử đoán xem, anh ta sẽ có phản ứng như thế nào?”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan run rẩy, nhìn chằm chằm Kỳ Ngạn Lễ, cô nhăn mày nói: “Anh muốn làm gì?”
Kỳ Ngạn Lễ nghịch con chip, không nhanh không chậm nói: “Không muốn làm gì cả, chỉ là có chút tò mò phản ứng của Phó Hàn Tranh mà thôi.”
Thẩm Uyển Yêu ở bên ngoài nghe lén, vẻ mặt của cô ta hết sức kinh ngạc.
Không ngờ rằng Mộ Vi Lan này lại hợp tác với Kỳ Ngạn Lễ trộm văn kiện bí mật của Phó Thị!
Nếu như Mộ Vi Lan mà bị kết án ăn cắp bí mật thương mại thì ít nhất cũng phải ngồi tù 3 hoặc 5 năm!
Hừ, nếu Phó Hàn Tranh mà biết chuyện này, thì không tố cáo Mộ Vi Lan mới là chuyện lạ!
Thẩm Uyển Yêu nghe thấy tiếng bước chân ở bên trong vọng lại liền vội vàng xoay người rời đi.
Khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi phòng làm việc thì trong cổ họng như bị mắc nghẹn.
Cô bịt lấy miệng, đứng ở cửa có chút khó chịu ấn ngực.
Hai ngày nay rốt cuộc là bị làm sao vậy, sao lại luôn muốn nôn chứ. Hay là cô ăn phải đồ hỏng?
Kỳ Ngạn Lễ nhìn phản ứng của cô, đột nhiên mở miệng hỏi: “Sẽ không phải cô có thai đấy chứ?”
Mộ Vi Lan toàn than run rẩy, lập tức phủ định: “Không thể nào! Anh nghĩ nhiều rồi, dạ dày của tôi không thỏa mái mà thôi.”
Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Kỳ Ngạn Lễ, sự khó chịu vẫn còn quanh lồng ngực. Lúc cô quay trở lại bộ phận thiết kế thì Thẩm Uyển Yêu đang cầm bấm móng tay chỉnh sửa móng tay của mình.
Mộ Vi Lan vừa mới ngồi xuống chỗ của mình thì Thẩm Uyển Yêu đã cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo cô, anh Ngạn Lễ là của tôi. Cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn đừng có tranh với tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Mộ Vi Lan đang muốn mở miệng nói thì cổng họng lại khó chịu: “Qe..”
Cô giơ tay bịt miệng, liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Thẩm Uyển Yêu tức giận: “Lời tôi nói kinh tởm đến vậy à?”
Không đúng, phản ứng của Mộ Vi Lan sao lại giống có thai như vậy?
Mộ Vi Lan chắc không phải mang thai con của anh Ngạn Lễ chứ?
Thẩm Uyển Yêu đuổi theo vào nhà vệ sinh, Mộ Vi Lan đang quỳ bên cạnh bồn cầu nôn ra hết tất cả mọi thứ buổi sáng đã ăn!
Thẩm Uyển Yêu hung dữ hỏi: “Mộ Vi Lan, cô có thai phải không?”
Mộ Vi Lan quỳ ở đó, cong môi cười lạnh nói: “Tôi có thai hay không cần phải báo cáo cho cô biết à?”
“Cô! Hừ! Tôi xem nào, sợ rằng bố đứa bé là ai cô còn không biết ấy chứ!”
Thẩm Uyển Yêu khoanh tay lại chế giễu cô.
Mộ Vi Lan lười quan tâm, cô chống tay đứng dậy đi đến bồn rửa tay xúc sạch miệng và lau mặt sạch sẽ. Cô nhìn gương mặt trắng bệch yếu ớt ở trong gương, có chút hơi nhăn mày.
Thẩm Uyển Yêu nắm lấy cổ tay của cô, truy hỏi: “Cô cuối cùng có thai hay không?”
Cô kinh tởm hất tay Thẩm Uyển Yêu ra: “Chuyện của tôi tới lượt cô hỏi à?”
Mộ Vi Lan xoay người trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Uyển Yêu tức giận cắn răng.
“Mộ Vi Lan, cho dù cô có thai thì tôi tuyệt đối cũng không để cô sinh đồ súc sinh đó đâu!”
Tới buổi chiều Mộ Vi Lan yếu ớt không có chút sức lực nào, không thể cầm cự được nữa cho nên xin tổng giám đốc Lâm nghỉ, rồi đi tới bệnh viện.
Tới bệnh viện, cô tới khoa tiêu hóa trước, sau đó cảm thấy không yên tâm lại tới phụ khoa.
Đi tới khoa tiêu hóa, bác sĩ hỏi: “Dạo gần đây có ăn phải đồ ăn lạnh cay hay đã hỏng không?”
Mộ Vi Lan lắc đầu: “Không có.”
“Ở phần bụng không thấy chỗ nào đau sao?”
“Không có.”
“Bụng thì sao?”
“Không đau.”
Bác sĩ đặt bút xuống nhìn cô: “Cô kết hôn chưa?”
Mộ Vi Lan có chút căng thẳng: “Chưa, bác sĩ, tôi… Rốt cuốc là bị làm sao?”
“Phản ứng của cô hơi giống với phản ứng khi mang thai. Hệ thống tiêu hóa của cô không có vấn đề gì cả.”
Sau đó Mộ Vi Lan đi tới phụ khoa.
Sau khi làm kiểm ra xong, cô ngồi ở trong phòng chờ đợi rất lâu.
Ở bên cạnh cô là những phụ nữ mang thai đang đỡ lấy bụng.
Cô nghĩ tới 3 năm trước khi cô mang thai hộ, lúc đó cô ăn không ngon ngủ không yên. Một mặt là do mang thai, một mặt là do lo lắng cho bố.
Nhưng mà hiện thực lại tàn ác đến như vậy, kim chủ mà cô mang thai hộ, lại là hung thủ hại chết bố của cô.
Khóe môi của cô hơi nhếch lên.
Cô cúi đầu xuống nhìn chiếc nhãn trên tay mình, nhẹ nhàng sờ vào nó.
Người phụ nữ mang thai ngồi ở bên cạnh đột nhiên bắt chuyện với cô.
“Cô à, nhãn của cô đẹp thật đó, mua ở tiệm nào vậy?”
Mộ Vi Lan giật mình, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh. Cô hơi cời nói: “Ồ, tôi cũng không biết nữa”
“Là nhẫn kết hôn chồng cô mua cho cô sao? Kiểu dáng thật sự rất mới mẻ.”
“Cảm ơn.”
“Số 261, Mộ Vi Lan, vào phòng số .
Lúc này Mộ Vi Lan mới đứng dậy đi và phòng khám.