Chương 159
“Không được, anh muốn em bây giờ”
Phó Hàn Tranh không nghe, anh đè cô lên bàn, cúi đầu xuống và hôn lên môi cô.
Mộ Vi Lan sững sờ, và anh đã tách hai chân côr. Cô ngồi trên bàn, anh đứng giữa hai chân cô. Tư thế này vô cùng mơ hồ và đầy nóng bỏng.
Mặt Mộ Vi Lan nóng bừng, nhưng động tác của anh không hề dịu dàng, anh mạnh mẽ hùng hổ xông vào bên trong cô. Hai tay cô bám lấy vai anh. Bởi vì đau đớn, cô nắm chặt lấy áo anh, để lại vài vết nhăn trên chiếc áo phẳng phiu của anh. “Um…Hàn Tranh…em hơi đau…”
Nhưng anh không hề thương tiếc, anh lạnh mặt, cướp đi sự âm áp và xinh đẹp của cô. Anh lạnh lùng phát ra vài từ: “Nhịn di!”
Mộ Vị Lan vô thức ôm lấy cổ anh, bởi vì khó chịu nên cô há miệng cắn vào vai anh.
Phó Hàn Tranh không biết đã phát tiết trong cơ thể có bao lâu mới buông thả cô ra.
Sau một cuộc tinh kịch liệt, mặt Mộ Vi Lan vẫn đỏ ứng, cô uể oải dựa vào cổ Phó Hàn Tranh “Anh sao thế?”
Cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không giống như bình thường, cô nhẹ nhàng hỏi anh với giọng nói khàn khàn. Ở dưới nhà, giọng nói của Tiểu Đường Đậu vang lên “Bố! Mộ Mộ! Hai người mau xuống ăn tối! Con đói rồi!” Phó Hàn Tranh mím môi, buông cô ra, thậm chí không một chút nhẹ nhàng ấm áp, anh lạnh lùng nói: “Thu dọn đi, xuống nhà ăn tối.”
Lúc đầu Mộ Vi Lan ngồi trên bàn làm việc, sau đó được Phó Hàn Tranh bể sang ghế sofa, đè có một lúc lâu. Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, nhặt quần áo ở bên cạnh, chân cô mềm nhũn. Nhưng trong quá trình nồng nhiệt vừa nãy, quần áo của Phó Hàn Tranh lại rất gọn gàng, so với trạng thái trần trụi hiện giờ của cô, cô giống như là người quyến rũ anh trước, nhưng rõ ràng là anh bắt đầu trước.
Nghĩ đến sự thô bạo của anh lúc nãy, Mộ Vi Lan có chút ẩm ức. Khi Phó Hàn Tranh quay lưng rời đi, Mộ Vi Lan nằm lấy tay áo của anh. “Hàn Tranh, chân em tê.”
Mặc dù làm nũng, nhưng mặt cô vô thức đỏ ứng. Cô thực sự không thể chịu đựng cách Phó Hàn Tranh đối xử lạnh lùng với cô. Đặc biệt là sau khi vừa trải qua một cuộc hoan lạc kịch liệt.
Phó Hàn Tranh quay lại nhìn cô, nhặt quần áo lên và giúp cô mặc vào. Khi những ngón tay lạnh lẽo của anh vô tình chạm vào da cô, làn da cô dựng lông lên. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh và bĩu môi hỏi: “Anh làm gì mà lạnh mặt như thế, em chọc giận gì anh sao?”
Phó Hàn Tranh giữ đôi chân trắng mịn của cô, giúp cô đeo dép vào. Khi nghe câu hỏi của cô, đôi tay anh khẽ dừng lại. Mộ Vi Lan ngồi trên ghế sofa, cô cúi mặt xuống nhìn anh, hai tay đặt lên vai anh: “Hàn Tranh?” Phó Hàn Tranh đứng dậy, đút một tay vào túi quần, điệu bộ trông hơi lạnh lùng: “Anh không sao, xuống nhà ăn tối đi” Mộ Vi Lan cũng không thể hỏi thêm điều gì, cô theo anh xuống nhà.
Khi ăn tối, chỉ có một mình Tiểu Đường Đậu ngồi nói chuyện luyên thuyên, Mộ Vi Lan vừa trả lời cô bé, vừa gặp thức ăn cho cô bé. Phó Hàn Tranh từ đầu đến cuối đều bày mặt lạnh, không nở một nụ cười hay nói một lời nào.
Sau bữa tối, Mộ Vi Lan dọn bàn ăn và đi vào trong bếp. Cô lấy một lọ thuốc nhỏ ở trong túi ra, vừa nữa Phó Hàn Tranh không sử dụng biện pháp an toàn, cô chắc chắn phải uống thuốc tránh thai rồi.
Khi cô lấy một viên thuốc ra và chuẩn bị uống nó, Phó Hàn Tranh đột nhiên từ phòng khách bước tới “Em đang làm gì đấy?” Cô giật mình, viên thuốc trắng và cốc nước trong tay cô rơi xuống đất. Chiếc cốc rơi xuống nền gạch, phát ra âm thanh chói tai. Nước nóng trong cốc văng lên bắp chân cô, có chút đau đớn. Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt anh như đóng băng lại.
Mộ Vi Lan muốn giải thích: “Em..”
Nhưng khi cô suy nghĩ lại, cho dù anh biết cô đang uống thuốc tránh thai thì đã sao chứ? Chẳng phải anh cũng không muốn cô mang thai con của anh sao? “Em luôn uống thuốc tránh thai, phải không?”
Cô giả vờ điểm tĩnh “ừm” một tiếng: “Anh, không phải anh nói không muốn có con bây giờ sao? Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đã có Tiểu Đường Đậu rồi à?”
Anh véo cảm cô, lạnh lùng hỏi: “Em không muốn có con bây giờ, hay là không muốn mang thai con của anh?” Trái tim cô khẽ co giật và chìm xuống vực sâu.
Thấy cô không nói nên lời, anh dùng sức hơn, gần như muốn bóp nát cảm cô. Cô đau đớn nhìn khuôn mặt đang phân nộ của anh, cô cau mày nói: “Hàn Tranh…anh làm em đau.”
Đau?
Bây giờ cô lại diễn kịch cho anh xem?
Khi Phó Hàn Tranh nhìn thấy những giọt nước mặt trên khóe mắt cô, anh bực bội buông cô ra. Anh giành lấy lọ thuốc tránh thai trong tay cô và ném mạnh xuống đất. Nắp của lọ thuốc không đóng chặt, khi bị ném mạnh xuống, nắp lọ bật ra, những viên thuốc trắng bên trong đổ ra khắp sàn nhà.
Hàng lông mi dài của Mộ Vi Lan run rẩy dữ dội-Anh ấy thực sự tức giận rồi.
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm, anh kìm nén sự phẫn nộ và lạnh lùng nói: “Sau này không cần uống nữa” Toàn thân Mộ Vi Lan lạnh toát, thấy anh quay người rời đi, cô vội vàng nắm lấy tay anh: “Hàn Tranh, ý anh là gì?”
“Bởi vì sau này không cần dùng đến nữa”
Sau này không cần dùng đến nữa… Ý của anh là, sau này anh sẽ không động đến cô? “Em chỉ là vẫn chưa sẵn sàng, em…”
Cô vẫn chưa giải thích xong, Phó Hàn Tranh đẩy tay cô ra, nhìn cô với ánh mắt phần nộ: “Mộ Vi Lan, rốt cuộc em còn muốn nói dối anh bao nhiêu lần nữa?”
“Em không có.. lần trước ở trên đảo Ly Giang, anh dùng biện pháp an toàn, em tưởng anh không muốn có con, em…”
Phó Hàn Tranh không muốn tiếp tục nghe cô giải thích: “Đủ rồi!” Mộ Vi Lan bị anh quát mắng, đôi vai run lên dữ dội, cứng đờ người ở đó.