Chương 138
Mộ Vi Lan và Phó Hàn Tranh hai người đều ướt như chuột lột, sau khi lên xe, Phó Hàn Tranh vẫn chưa lái xe kuoon, con mắt đen nháy bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ hai mắt đỏ ửng khuôn mặt hơi trắng đang ngồi ở ghế phụ lái, khàn giọng lên tiếng nói: “Em lái xe đi.”
Mộ Vi Lan chau mày, đến lúc này rồi, anh vẫn muốn cô làm tài xế cho anh sao?
“Phó Hàn Tranh…”
Lời từ chối của cô vẫn chưa nói ra miệng, người đàn ông liền cau mày, buông cánh tay phải bị trật khớp xuống nói: “Tay của anh bị thương rồi, nếu như em không muốn cùng anh xảy ra tai nạn xe, thì mau đến lái xe.”
Sau khi Mộ Vi Lan tức giận nhìn anh một cái, liền mở cửa xe, bước xuống xe, đổi vị trí với Phó Hàn Tranh Cả quãng đường, mưa to dần dần ngớt, cả bầu trời của Bắc thành sau khi bị cơn mưa to gột rửa, sắc đêm bỗng trong sạch mà mát mẻ.
Nhưng Mộ Vi Lan không hề có tâm trạng để tận hưởng sắc đêm lúc này.
Cô lái xe, lái về phía biệt thự nhà họ Phó.
Có điều, cô không định cùng anh về nhà họ Phó.
Sau buổi tối hôm nay, cô và Phó Hàn Tranh, từ giờ sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Cô mím môi, không chớp mắt, sắc mặt trông rất lạnh nhạt.
Phó Hàn Tranh chịu đựng cơn đau dữ dội ở bả vai truyền đến, con mắt đen điềm tĩnh liếc nhìn cô, cuối cùng là dặn dò: “Đến nhà em.”
Mộ Vi Lan hiển nhiên không quan tâm, “Tổng giám đốc Phó, chúng ta bây giờ không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi, anh đến nhà tôi thì có ý nghĩa gì chứ? Sau khi tôi đưa anh về nhà, tôi sẽ gọi xe rời khỏi nhà họ Phó.”
Phó Hàn Tranh bực dọc chau mày trách mắng cô một tiếng, “Mộ Vi Lan!”
Mộ Vi Lan không có bất kì phản ứng gì, hôm nay anh bỏ cô một mình ở trong cục dân chính, thì nên ngờ đến bây giờ cô sẽ dùng thái độ này để đối đãi với anh!
Phó Hàn Tranh mím chặt môi, lạnh lùng nói: “Cánh tay của anh bị thương rồi, bây giờ về nhà họ Phó, chỉ sẽ khiến cho mọi người nhà họ Phó hiểu lầm anh là vì em mà bị thương, em hy vọng mình sẽ bị hiểu lầm như vậy sao?”
Mộ Vi Lan chau mày khó chịu, quay vô lăng, chuyển sang hướng khác, đi về phía biệt thự nhà họ Mộ.
Rất rõ ràng, cô không muốn gây ra phiền phức như vậy.
Xe lái một lúc lâu, Phó Hàn Tranh đau đến nỗi trên trán liên tục toát mồ hôi, nhắm mắt dựa vào ghế, đôi môi trắng bệch, sắc mặt vô cùng hốc hác.
Mộ Vi Lan liếc nhìn anh, trong lòng bỗng giật nảy.
Cánh tay của anh, hình như bị thương rất nghiêm trọng?
Nếu không thì, sao sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy chứ?
Bầu không khí yên tĩnh trong xe, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đau đớn của Phó Hàn Tranh, còn có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.
Mộ Vi Lan im lặng một hồi lâu, cuối cùng không kìm được lạnh lùng lên tiếng: “Có cần đưa anh đến bệnh viện không?”
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái, lúc này mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, trong giọng nói của người đàn ông đem theo vẻ lạnh lùng: “Anh thấy em chỉ mong sao anh đau đến chết thôi, anh không sao, không cần đến đó.”
Bộ dạng thờ ơ như này của cô, làm gì có chút nào là thương xót anh chứ?
Mộ Vi Lan không chỉ đang tức giận, với Phó Hàn Tranh lúc này cũng có sự hiểu lầm sâu sắc, cô đương nhiên sẽ không liếm mặt van xin anh đi bệnh viện rồi. Trong lòng chỉ nghĩ, đau chết anh ấy cũng đượ!
c Bỏ cô một mình ở trong cục dân chính, gấp gáp chạy đến khách sạn vuốt ve người phụ nực khác, tại sao cô phải thương xót anh chứ?
Đến biệt thự nhà họ Mộ, Mộ Vi Lan bước xuống xe, lúc này mới nhìn thấy ở đàu xe có chút trầy xước, bên cạnh cũng có rất nhiều vết xước, giống như bị xe đâm vậy.
Mộ Vi Lan trong lòng cảm thấy kì lạ, nhưng dựa vào trạng thái bây giờ của hai người bọn họ, cô không thể chủ động hỏi anh chuyện này được.
Sau khi xuống xe, liền tự mình đi vào trong biệt thự.
Phó Hàn Tranh ngồi ở ghế phụ lái, sau khi đợi Mộ Vi Lan đi vào nhà, mới cắn răng thở một hơi dài, dựa đầu vào ghế, đau đến mức hồ hôi trên trán chảy cả xuống tai và cắm.
Anh giơ tay trái lên, mở cửa xe ra, động tác chậm rãi bước xuống xe.
Khi bước vào trong biệt thự nhà họ Mộ, anh định giơ cánh tay phải lên, nhưng khi anh giơ lên, mới phát hiện, tay phải hình như thực sự bị gãy rồi.
Mộ Vi Lan đi lên tầng hai, vào lúc chuẩn bị đi vào phòng tắn, thấy kì lạ vì Phó Hàn Tranh vẫn chưa lên theo, liền liếc nhìn vào trong sân nhà ở ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy anh đang lấy tay trái ấn vào cánh tay phải của mình, hình như thực sự bị thương không nhẹ, đến cả động tác bước đi cũng chậm hơn mọi khi rất nhiều.
Trong lòng, không tránh khỏi lo lắng. Nhưng, cô nghĩ lại, anh bị thương là chuyện của anh, có liên quan gì với cô đâu?
Anh chưa từng chính thức thừa nhận quan hệ của bọn họ, hôm nay lại bỏ cô ở cục dân chính, đi vuốt ve người phụ nữ khác, cô ở cục dân chính đợi anh cả một ngày, bị người khác xem như trò đùa, tâm trạng từ trên mây rơi xuống đất, Phó Hàn Tranh đối xử khốn nạn với cô như vậy, cô cũng sẽ không quan tâm đến anh một chút nào nữa.
Mộ Vi Lan cầm lấy bộ ngủ, quay người đi thẳng vào trong phòng tắm.
Vào phòng tắm, khi nước nóng của vòi hoa sen chảy xuống, trong đầu cô, liền hiện lên cảnh tượng Phó Hàn Tranh vuốt ve người phụ nữ khác.
Cô lắc lắc đầu, muốn khống chế bản thân không nghĩ đến chuyện đó nữa, nhưng bên tai cô, lại cứ vang lên giọng nói nũng nịu chói tai của người phụ nữ nghe máy buổi sáng hôm nay kia.
“Tổng giám đốc đương nhiên phải đi gấp gáp rồi! Bởi vì tổng giám đốc Phó gấp gáp đến làm tình với tôi mài”
Mộ Vi Lan ngồi trong bồn tắm, hai tay bịt chặt vào tai, nước mắt lại không kiêm chế được mà từ khoé mắt rơi xuống…
Mộ Vi Lan ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, da của ngón tay đã bị héo hết lại rồi.
Cô không chỉ là đang tắm, mà còn đang định khiến bản thân bình tĩnh.
Đến lúc cô mặc bộ ngủ từ phòng tám bước ra, thì không nhìn thấy Phó Hàn Tranh đâu nữa.
Phó Hàn Tranh chắc là về nhà rồi.
Dưới tâng không bật đèn, cô đã hơn một tiếng, lúc này có chút khát, vào lúc xuống nhà đi rót nước uống, thì nhìn thấy Phó Hàn Tranh ngồi dựa vào lối lên cầu thang, cả người giống như bị nhất xỉu, mặt của anh, dưới ánh sáng mập mờ, nhợt nhạt đến kinh người.
Mắt của Mộ Vi Lan co lại, vội vàng chạy nhanh xuống tâng, “Phó Hàn Tranh!”
Cô chạy đến ngồi xổm xuống cạnh anh, chìa tay vỗ vào khuôn mặt toàn là mồ hôi của anh, “Phó Hàn Tranh! Anh tỉnh lại đi! Rốt cuộc anh sao thết”
Người đàn ông từ từ mở mắt, nhìn chằm chăm vào cô, giọng khàn kỳ quái, “Em đang lo lắng cho anh sao?”
Thấy anh tỉnh lại, Mộ Vi Lan thở dài một hơi, “Không phải tôi lo lắng cho anh, tôi chỉ là sợ anh chết ở nhà tôi, thì tôi phải chịu trách nhiệm pháp luật!”
Nhưng nghe cô nói như vậy, người đàn ông lại khôgn hề nổi giận, đôi môi trắng bệch, mà trái lại còn cong lên.
Mộ Vi Lan thấy anh như vậy vẫn còn đang cười, không biết nên tức giận hay là nên nôn nóng, chau mày nói: “Tôi đi gọi xe cứu thương!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!