Chương 130
Phó Hàn Tranh lái chiếc xe Spyker màu đen, rời khỏi biệt thự nhà họ Phó.
Cửa sổ xe mở rất to, gió lạnh của ban đêm thổi vào, mới thổi tan được một chút tâm trạng phiền não bất an của anh.
Anh lập tức gọi một cuộc điện thoại. “Tôi đến đó ngay đây.”
Bên kia là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ, “Được, tôi đợi anh.”
Phó Hàn Tranh lái đến trước một toà chung cư, sau đó bước vào trong, rồi đi vào thang máy.
Khi đi đến cửa, gõ cửa vài cái, người mở cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi, khác với vẻ thanh toát dồi dào của Mộ Vi Lan, người này lại vô cùng dịu dàng thướt tha.
Hàn Linh cong lưng lấy một đôi dép lê đặt xuống bên cạnh chân của Phó Hàn Tranh, cười nói: “Anh đã rất lâu rồi chưa đến tìm tôi, sao thế, bệnh cũ lại tái phát rồi sao?”
Phó Hàn Tranh mím môi đeo xong dép, liền thờ ơ “Ừm” một tiếng.
Sau khi Hàn Linh đóng cửa lại, đi theo sau anh bước vào trong phòng khách.
Hàn Linh rót một cốc nước lọc đưa cho anh, “Uống chút nước trước đi.”
Sau khi Phó Hàn Tranh uống xong, liền nằm dựa vào ghế, điềm tĩnh nói: “Dạo này tôi nằm mơ, lại mơ thấy Kiều Tang, cô ấy đang cầu cứu tôi, nhưng tôi lại hoàn toán bất lực.”
Hàn Linh ngồi nghiêng ở trước mặt anh, dịu dàng hỏi: “Sao có thể như thế được, chẳng phải đã rất lâu chưa mơ thấy cô ấy rồi sao?”
Phó Hàn Tranh mím môi, giữ kín như bưng không chịu nói, thẳng thắn trốn tránh chủ đề này.
Nhưng Hàn Linh với tư cách là một bác sĩ tâm lí hạng nhất nhì toàn thế giới, sao có thể không đoán được chứ?
“Hàn Tranh, có phải anh lại đi ra biển rồi không?”
Anh phát tác, chỉ có hai nguyên nhân, một là Kỳ Ngạn Lễ kích anh, hai có thể là anh đi ra biển khơi lại hồi ức.
“Tôi đã đến đảo Li Giang một chuyến.”
Hàn Linh chau mày, “Đảo Li Giang là nơi Kiều Tang mất, anh tới đó làm gì? Tôi từng nói, nếu như là ác quỷ trong lòng bình thường, anh đối diện với nó, quả thực có khả năng sẽ bỏ xuống sự sợ hãi, thậm chí còn khỏi bệnh, nhưng cái chết của Kiều Tang, đối với anh mà nói là thiệt hại nghiêm trọng, anh đối diện với nó, hoặc là chiến thắng nó, hoặc là bị nó đánh bại.”
Vào năm Kiều Tang chết, Phó Hàn Tranh mới 22 tuổi, thiếu niên ngông cuồng, sau khi trải qua lần đả kích đó, vỏn vẹn một năm, anh đều tự nhốt mình trong nhà, không chịu gặp bất kì người nào.
Lúc đó Hàn Linh vẫn là sinh viên đang học ngành Y, sau khi cô biết được chuyện đó, lập tức từ Mỹ trở về khuyên bảo Phó Hàn Tranh, cuối cùng mất tổng cộng nửa năm, mới khiến cho Phó Hàn Tranh dần dần hồi phục cuộc sống bình thường.
Phó Hàn Tranh mãnh mẽ quả quyết, lạnh lùng nghiêm nghị trên thương trường, nhưng chỉ có Hàn Linh biết, người đàn ông nhìn thì có vẻ sức mạnh vô địch này, trong lòng cũng có điểm yếu không muốn cho người khác biết, hơn nữa, cái điểm yếu này cực kì chí mạng.
Lúc đầu Phó Hàn Tranh không thoát ra khỏi ám ảnh Kiều Tang qua đời, bị mắc bệnh trầm cảm, may là cũng không nghiêm trọng, Hàn Linh dùng thuốc, vật lý trị liệu và khuyên bảo, mới giúp anh dần dần bước ra khỏi ám ảnh của năm đó.
“Tôi không hề muốn đối diện với nó, khi ở biển trên đảo Li Giang, trong lòng tôi nghĩ, cứ chết như vậy cũng tốt, cuối cùng không cần phải gánh vác cái áy náy và bất an đó nữa, có phải tôi rất yếu đuối không?”
Hàn Linh lắc đầu, “Hàn Tranh, sao anh lại yếu đuối được chứ, anh là người đàn ông kiên cường nhất mà tôi từng gặp, đổi thành một người bất kì nào khác có lương tri, có lẽ cũng không thể chấp nhận cái áy náy và ác quỷ trong lòng đó, tôi biết cái chết của Kiều Tang, anh rất tự trách, nhưng đó là ngoài ý muốn, anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện đó, anh không phải là thần, anh cũng có lúc phán đoán sai, đừng gây khó dễ cho bản thân nữa, được không?”
“Là do tôi quá tin vào năng lực phán đoán của mình, là tôi cố chấp, lúc đó bầu trời rất đen, tôi biết sẽ có mưa to, cũng có thể là dậy sóng, nhưng lúc đó tôi chỉ kiêu ngạo cho rằng, tôi có thể dọn dẹp được, hơn nữa tôi cùng không tin vận khí của mình lại kém như thế.”
Hàn Linh lại hỏi: “Tại sao đột nhiên anh lại đến đảo Li Giang? Nhưng bây giờ, vẫn chưa đến ngày giỗ của Kiều Tang mà.”
Phó Hàn Tranh không trả lời câu hỏi của cô, Hàn Linh biết điều, nên cũng không hỏi nữa.
Nhưng trong lòng lại không kiềm chế được nghĩ, Hàn Tranh không phải là vì Kiều Tang đến đảo Li Giang, vậy có thể là vì ai chứ?
“Từ mười năm trước sau khi Kiều Tang xảy ra chuyện, anh cũng không đi ra biển nữa, cho dù là ngày giỗ của Kiều Tang, cũng chỉ là đến trước bia mộ của cô ấy tặng hoa, Hàn Tranh, anh là vì một người rất quan trọng, nên mới đến đảo Li Giang, đúng không?”
Có phải, là mẹ ruột của tiểu Đường Đậu không?
Cô biết, Hàn Tranh dạo này tìm đến mẹ ruột của tiểu Đường Đậu, còn đón người phụ nữ đó về nhà họ Phó ở, hơn nữa, người phụ nữ đó là vợ trên danh nghĩa của anh, sẽ là vì người phụ nữ đó sao?
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Hàn Tranh sao có thể để tâm đến người phụ nữ đó nhưu vậy chứ?
Sáng ngày hôm sau, toà nhà Phó thị. Trong văn phòng tổng giám đốc. Từ Khôn dè dặt mở lời: “Boss, có chuyện này… không biết tôi có nên nói không?”
Phó Hàn Tranh không ngẩng mặt lên, tiếp tục nhìn vào tài liệu, lạnh lùng nói: “Biết là không nên nói thì đừng nói.”
Từ Khôn kìm nén.
Một hồi lâu sau, Phó Hàn Tranh mới ngẩng mặt lên liếc nhìn anh, đôi môi mỏng thốt ra một chữ, “Nói!”
“Cô, cô Mộ đến Á Hoa làm việc rồi..”
Ánh mắt của người đàn ông, đột nhiên lạnh xuống mười mấy độ, Từ Khôn thậm chí có thể cảm nhận được, không khí xung quanh đều bị đóng băng.
Anh đột nhiên hối hận vì đã đem chuyện này nói với Phó Hàn Tranh…
“Boss, cô Mộ đến Á Hoa làm việc, chắc là có lí do riêng của cô ấy, cũng có lẽ cảm thấy Á Hoa phú hợp để cô ấy phát triển hơn…”
Người đàn ông lạnh lùng một tiếng. “Á Hoa phù hợp để cô ấy phát triển hơn?”
Anh thấy cô chính là muốn tiếp cận với Kỳ Ngạn Lễ!
Anh nói cái gì, cô đều không tin, Kỳ Ngạn Lễ nói cái gì, cô lại hoàn toàn tin hết!
Rốt cuộc anh là người đàn ông của cô, hay là Kỳ Ngạn Lễ mới phải?
Phó Hàn Tranh cau mày, hỏi: “Chuyện này, Diệp Quả có biết không?”
Từ Khôn đơ ra, “Cô Diệp Quả chắc là phải biết chứ nhỉ…”
Diệp Quả là bạn gái của Kỳ Ngạn Lễ, lại là bạn thân của Mộ Vi Lan, chuyện Mộ Vi Lan nhảy đến công ty của Kỳ Ngạn Lễ to như vậy, cô ấy có thể không biết sao?
Phó Hàn Tranh lại không cho rằng như vậy, “Chưa chắc.”
Sau khi Từ Khôn ra ngoài, Phó Hàn Tranh trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Quả.
Sau khi kết nối cuộc gọi, Diệp Quả tò mò hỏi: “Là cậu sao? Một người bận rộn như cậu, sao lại có thời gian rảnh rỗi để gọi điện thoại cho cháu chứ?”
Thới gian hoàng kim sáng sớm này, cậu không nên đang uống và phê và mở cuộc họp cấp cao sao?
Sao lại có thời gian tìm đến một người rảnh rỗi như cô chứ?
“Chuyện Mộ Vi Lan nhảy đến Á Hoa, cháu có biết không?”
Diệp Quả nhất thời đơ ra, “Vi Lan?
Nhảy đến Á Hoa? Không phải chứ cậu, cậu thân thiết như vậy với Vi Lan từ lúc nào thế?”
“Cậu là chồng của cô ấy, sao cậu lại không thân thiết với cô ấy được chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!