Chương 1266:
Những ngón tay dưới bàn của Phó Mặc Tranh đang nắm chặt, cô chỉ im lặng và lắng nghe.
Phó Hàn Trạch nói tiếp: “Tôi sợ sau khi Lâm Hải mãn hạn tù, phát hiện ra con có quan hệ với con trai hắn. Hắn sẽ nhân cơ hội đến gần con và bắt cóc con một lần nữa. Vì sự an toàn của con, cha đã bay đến Đế Đô để gặp Lâm Bạc Thâm”
“Cha hiểu rõ tình cách của con, dù biết chuyện này, con có thể không muốn chia tay với Lâm Bạc Thâm nên cha chỉ có thể bắt đầu từ Lâm Bạc Thâm. Khi đó cậu ta đang bị cuốn vào những thông tin tiêu cực về cha mình, cậu ta không thể làm theo ý mình. Đó là thời điểm tốt nhất để cho Lâm Bạc Thâm chia tay với con”
Phó Mặc Tranh hé môi, cứng rắn hỏi: “Vậy sau đó anh ấy có đồng ý không?”
“Cha nói cha cậu ta bắt cóc con, tương đương với việc bóp chết lòng tự trọng yếu ớt của cậu ta. Cậu ta không có đủ dũng khí để tiếp tục với con, vì vậy đồng ý chia tay”
“..” – Có một khoảng lặng dài.
“Con bị sẩy thai. Cậu ta đến khi con đang nằm trong phòng mổ. Cha đuổi cậu ta đi. Cha nghĩ con còn nhỏ, cậu ta không nên động vào con, huống chỉ là khiến cô có thai. Nên cha nói cậu ta không xứng đáng đứng đó chờ con”
“Vê phần chuyện sau này, con biết hết rồi”
Sau khi Phó Hàn Tranh nói tất cả mọi thứ, Phó Mặc Tranh ngồi đó, luôn luôn im lặng.
“Dù con có ghét cha thì trong trường hợp đó cha cũng phải làm vậy, vì trong lòng cha, sự an toàn của con quan trọng hơn hạnh phúc của con. Nhưng điều duy nhất mà bố làm sai có lẽ là không nói thật với con sớm hơn”
Phó Mặc Tranh ngẩng đầu nhìn Phó Hàn Tranh nói: “Cha, con không trách cha”
Phó Hàn Tranh khẽ mỉm cười xoa xoa cái đầu con gái nhỏ: “Con có thể hiểu được cho cha mẹ, cha mẹ rất hạnh phúc. Đường Đậu, cha muốn con vui vẻ và hạnh phúc mỗi ngày hơn bất cứ ai khác.
Nếu ch làm điều gì đó khiến con không hạnh phúc. Cha sẽ ân hận cả đời”
Phó Mặc Tranh khóc như một đứa trẻ con.
Phó Hàn Tranh đứng dậy, đi đến bên con gái, vươn tay ôm cô vào.
lòng.
Anh sờ sờ đầu của cô, dỗ dành: “Đường Đậu đừng khóc, cha sẽ luôn yêu con”.
Trên đời này, tình yêu không cần đền đáp chính là tình yêu mà cha mẹ ban tặng.
Nửa giờ sau, Phó Hàn Tranh rời khỏi phòng làm việc trước. Để không gian cho cô được yên tỉnh.
Mô Vi Lan lo lắng canh cửa, ngay khi Hàn Tranh đi ra ngoài, Mộ Vi Lan đã vô thức nhìn vào phòng làm việc.
“Đường Đậu…
“Em đừng lo, con không trách chúng ta”
“Mấy năm nay con gái hiểu chuyện quá, em thà răng nó không như vậy, nó phải trách chúng ta. Chỉ cần nó thấy khá hơn thôi” – Mộ Vi Lan rưng rưng.
Khoảng một giờ sau.
Phó Mặc Hằng đột nhiên hét lên. Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cau mày, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Phó Mặc Hằng đứng trước cửa sổ kính suốt nhìn xuống sân, chiếc Porsche 911 màu đỏ cứ vậy bay ra ngoài sân.
“Không ổn rồi! Chị ấy lại định đua tốc độ rồi”
Phó Hàn Tranh ngước mắt lên nhìn theo, trong lòng giật mình, đưa tay ra võ vai con trai: “Còn nói nữa, nhanh đuổi theo chị con!”
Phó Mặc Tranh đã chạy đua trên đường đi và vượt qua một số đèn đỏ. Các phương tiện lưu thông trên đường lần lượt nhìn chiếc Porsche 911 này với vẻ ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!