Chương 1187:
Cô ấy đứng ở đẳng kia cầm điện thoại di động gửi tin nhắn Wechat cho Diệp Duy.
Chưa đến một lát là Lâm Bạc Thâm đến đây, anh ấy đi đến bên cạnh cô ấy hỏi: “Thứ sáu đến trường học làm gì?”
“Em chỉ tùy tiện đi dạo thôi”
“Tay em có đau không?” Lâm Bạc Thâm hỏi.
Phó Mặc Tranh không kịp phản ứng sửng sốt một chút, cô ấy nghe.
không hiểu câu hỏi của anh ấy.
Lâm Bạc Thâm đưa tay nắm chặt tay phải của cô ấy, đúng là bàn tay đã đánh Chu Tiểu Ninh.
Ánh mắt dí dỏm của người đàn ông cưng chiều nhìn cô giọng nói trầm thấp hỏi: “Không phải em mới vừa đánh người sao?”
Phó Mặc Tranh nhíu mày, anh ấy đã nhìn thấy à?
Cô ấy rút tay về nói: “Sao đánh người lại đau tay chứ, hẳn anh nên hỏi người bị đánh có đau hay không?”
Chu Tiểu Ninh, đây không phải là người từng có một khoảng thời gian yêu đương với anh ấy sao? Sao anh ấy lại không đau lòng vậy?
Ánh mắt Lâm Bạc Thâm thâm thúy nhìn cô ấy nói: “Người khác có đau hay không không liên quan gì đến anh, em không bị thương là được”
Phó Mặc Tranh nghĩ Lâm Bạc Thâm thật là một người bạc tình bạc nghĩa, tốt xấu gì Chu Tiểu Ninh đã từng có một khoảng thời gian bên nhau ngắn ngủi với anh ấy, thế mà bây giờ anh ấy lại có dáng vẻ thờ ơ thế này.
Nhưng nghĩ đến năm đó cô ấy và anh ấy cũng có một khoảng thời gian mặn nồng, cô ấy coi đó là cả một đời. Nhưng anh ấy quay người lại thì chẳng phải cũng lạnh lùng vô tình bước đi như vậy sao?
Thì ra năm đó sư thầy quét rác núi Phổ La nói rất đúng, quả nhiên Lâm Bạc Thâm là một người bạc tình.
Sau một lát, Thịnh Hoài Nam, Diệp Duy và Triệu Hà An cũng tới bãi đỗ xe.
Đây là lần đầu tiên sau bảy năm Triệu Hà An gặp lại Phó Mặc Tranh, anh ta không khỏi có chút kích động nói: “Tranh Tranh, em vẫn rất xinh đẹp, em cho tôi ôm một cái nào!”
Triệu Hà An vừa muốn ôm Phó Mặc Tranh thì bỗng nhiên Lâm Bạc Thâm đã kéo cô ấy sang một bên để chặn cái ôm của Triệu Hà An lại.
Hà An ôm hụt nên ôm lấy Lâm Bạc Thâm.
Triệu Hà An: “… Lão Lâm, tớ không muốn ôm cậu, hai thăng đàn ông có gì để sờ mó đâu chứ”
Thịnh Hoài Nam sờ căm, ý vị sâu xa nói: “Sau này em làm bạn gái lão Lâm rồi sẽ càng khó khăn hơn, người khác muốn ôm em cũng không được”
Phó Mặc Tranh: Diệp Duy hừ một tiếng khinh bỉ nói: “Tranh Tranh của chúng tôi không làm bạn gái của lão Lâm các người đâu. Tranh Tranh, chúng ta đi.”
Phó Mặc Tranh đi theo Diệp Duy bước vào bãi đỗ xe.
Đẳng sau có ba người đàn ông đi theo.
Triệu Hà An nói đùa: “Lão Lâm, cậu và Tranh Tranh chia tay rồi à?”
Thịnh Hoài Nam: “Cật thật đúng là không biết nói chuyện phiếm, cậu hết chuyện để nói rồi Triệu Hà An nói: “Lão Lâm, vậy hiện tại tớ có thể theo đuổi Tranh Tranh không? Tớ vẫn chưa có bạn gái.”
Lâm Bạc Thâm liếc anh ta một cái, anh ấy vô cùng nghiêm túc ném ra mấy chữ: “Cô ấy là của tớ”
Triệu Hà An sờ mũi một cái, ông chủ Lâm quả là bá đạo, bạn gái trước cũng không buông tha.
Thịnh Hoài Nam võ bả vai Triệu Hà An: “Người anh em, cậu có biết vợ của anh em không thể đụng vào không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!