Chương 1181:
Tiểu Đậu Nha nói: “Em bảy tuổi ạ”
Phó Mặc Tranh cười cười, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé, “Em không được một mình chạy đi lung tung, đi lạc rồi, ba mẹ sẽ lo lắng đó”
Tiểu Đậu Nha hừ một tiếng, có chút cô đơn nói: “Ba ba mới không lo lắng đâu”
Phó Mặc Tranh theo bản năng hỏi: “Em với ba ba giận nhau à?”
Tiểu Đậu Nha lắc đầu, có chút đáng thương, “Ba ba không cần em với mẹ, em chưa từng gặp ba ba”
Phó Mặc Tranh vừa nghe, nghĩ thầm ba ba của Tiểu Đậu Nha đúng là đồ cặn bã, đứa nhóc đáng yêu như vậy cũng không cần, không khỏi đau lòng vì Tiểu Đậu Nha.
Tiểu Đậu Nha cầu mày nói với cô: “Chị ơi, sau này chị nhất định phải tìm người tốt để gả cho, nếu người kia xấu, không nói đến chị, em bé trong bụng chị sẽ đáng thương như Tiểu Đậu Nha. Mẹ em rất vất vả”
Phó Mặc Tranh sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé, an ủi nói: “Đầu sẽ qua, sau khi lớn Tiểu Đậu Nha sẽ có thể bảo vệ mẹ mình”
Tiểu Đậu Nha dùng sức gật gật đầu, “Vâng ạ!”
Lý Thanh Hà mới vừa tan tầm, khi xách theo bảo công văn đi ngang qua bên hồ thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lý Thanh Hà nhìn chăm chú vài lần, trước mắt sáng ngời, giống như vẫn còn là sinh viên mà năm đó ông dẫn dắt.
“Phó Mặc Tranh?”
Nghe được có người gọi tên cô, Phó Mặc Tranh chần chờ quay đầu lại, nhìn thấy Lý Thanh Hà đứng dưới cành liễu rủ phất phất tay với cô.
Lý Thanh Hà đi qua, cười nói: “Thật sự là em rồi, tôi còn cho rằng tôi bị hoa mắt”
Bảy năm không gặp, Lý Thanh Hà có chút lớn tuổi, nhưng vẫn ôn văn nho nhã như cũ, Phó Mặc Tranh cũng không nghĩ tới việc sẽ ngẫu nhiên gặp lại thây phụ đạo năm ấy ở trong trường học.
Cô đứng dậy, lễ phép nói: “Thầy Lý, đã lâu không gặp ạ”
Lý Thanh Hà chân thành khích lệ nói: “Đúng là đã lâu không gặp. Tôi nghe nói sau khi em đi Curtis học piano, hiện tại em đã là nhà piano có tiếng, tôi thật sự rất vui mừng”
Phó Mặc Tranh chỉ mỉm cười.
Lý Thanh Hà nhìn thoáng qua bên cạnh cô, hỏi: “Vừa rồi tôi hình như thấy em đang nói chuyện với ai đó?”
Mới nãy, Lý Thanh Hà không chú ý tới bên cạnh có người, chỉ nhìn thấy Phó Mặc Tranh nghiêng đầu, cười nhẹ, giống như đang nói chuyện.
Phó Mặc Tranh xoay người xem, Tiểu Đường Đậu đã không thấy nữa, cô giải thích nói: “Là một đứa bé, hình như là con gái của thầy cô đại học, vừa mới đây đã không thấy tăm hơi, có thể là sợ người lạ ạ”
Lý Thanh Hà không có để ý, chỉ cười hỏi: “Đúng rồi, ngày mai mới là kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, tôi nhớ rõ tôi có phát thiệp mời cho em, sao hôm nay em đã tới rồi, tới Đế Đô chơi à?”
“Chỉ là muốn tới đi dạo thôi ạ”
Lý Thanh Hà nhìn cô, liền nghĩ đến Lâm Bạc Thâm, không khỏi cảm khái: “Năm đó, tôi cũng có trách nhiệm. Tôi vẫn luôn cho rằng, em với Lâm Bạc Thâm có thể đi đến cuối cùng, tôi lúc ấy còn nghĩ chờ các em tốt nghiệp, ăn kẹo mừng của các em. Thật là tạo hóa trêu người. Tôi cũng muốn trịnh trọng xin lỗi em, là do công tác giáo dục và quan tâm của tôi với sinh viên không có làm đúng chỗ”
Nghe ông nói như vậy, Phó Mặc Tranh có chút hổ thẹn, vội vàng nói: “Thầy Lý, chuyện này đã qua, thật sự không trách thầy được, là do chính em còn trẻ không hiểu chuyện”
“Tôi nghe nói….. hiện tại Lâm Bạc Thâm rất thành công, bảy năm nay, tôi cũng ngẫu nhiên liên lạc với cậu ấy, hình như gần đây nhất là về Bắc Thành. Các em, thật sự không thể à?”
Năm đó Lâm Bạc Thâm và Phó Mặc Tranh ở bên nhau, trai tài gái sắc, thật sự là một đôi đẹp như ngọc, khiến bao người ghen tị.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!