Chương 1165:
Từ Trân lại uống cà phê rồi kể: “Bốn năm trước, cô ấy đã bị trầm cảm, nhưng cô ấy không biết. Có một lần ở nhà cắt cổ tay tự sát, được một người hàng xóm đưa đến bệnh viện cấp cứu. Sau khi kiểm tra và chẩn đoán, cô ấy được chẩn đoán bị trầm cảm nặng, có xu hướng tự làm hại bản thân và tự tử, phải nhập viện để theo dõi một tuần, sau đó tiến hành uống thuốc và tư vấn tâm lý định kỳ”
Cắt cổ tay tự sát.
Lại là một nhát dao đâm vào tim Lâm Bạc Thâm, con dao văng đầy máu.
Lâm Bạc Thâm ngồi đó, máu trong người như đông cứng lại, ngực đau đớn và ngột ngạt, sắc mặt tái nhợt, mãi vẫn không nói tiếng nào.
Hồi lâu anh mới bình tĩnh lại, cuối cùng mới ngẩn người hỏi: “Tại sao.
cô ấy lại tự sát”
Từ Trân nói: “Cô ấy không chịu nói, bệnh nhân không chịu nói, chúng †a không có quyền can thiệp, chỉ có thể phối hợp cùng bệnh nhân đưa ra phương án điều trị”
Lâm Bạc Thâm siết chặt bàn tay, từng ngón tay đều khế run rẩy.
Từ Trân liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Hết nửa tiếng rồi. Tôi hy vọng đây là cuộc gặp đầu tiên và cũng là cuối cùng của chúng ta. Tôi không muốn tiết lộ bất kỳ thông tin nào về bệnh nhân. Tôi hy vọng anh có thể tuân thủ thỏa thuận trước đó của chúng ta, đừng nói với Phó Mặc Tranh, tôi đã tiết lộ tin tức cho anh. “
“Tôi sẽ không nói, cô yên tâm đi”
Sau khi Từ Trân rời đi, khách hàng lần lượt đến quán cà phê.
Lâm Bạc Thâm ngồi đó, sững sờ thật lâu, mãi chưa đứng dậy, nhìn người đến người đi, nụ cười khỏe mạnh trên gương mặt của những người đó thật sự khiến anh đau nhói.
Mặc Bảo của anh không khỏe mạnh.
Bảy năm trước, cô gái ấm áp như mặt trời nhỏ giờ lại có tiền sử trầm cảm lâu như vậy.
Cô ấy cắt cổ tay tự sát, trước đây cô rất sợ đau, tuyệt vọng đến mức nào mà phải cắt cổ tay của mình.
Lâm Bạc Thâm không dám tưởng tượng đến cảnh đó, nhắm mắt lại, duỗi tay ra che lại, lòng bàn tay ướt đẫm.
Cô vốn rất thích cười nhưng giờ đây nụ cười tỏa nắng ấm áp đã trở thành một thứ xa xỉ với cô.
Anh nghĩ là bảy năm gặp lại, muốn thân thiết với cô, cô lạnh lùng, thờ ơ chỉ là một hình phạt ngụy trang dành cho anh. Nhưng hôm nay anh mới phát hiện ra, có lẽ cô đã sống trong thế giới của riêng mình quá lâu, không còn muốn nói chuyện với ai nữa, bao gồm cả anh.
Khi Lâm Bạc Thâm đứng lên, cả người hơi choáng váng.
Là lỗi của anh đã khiến cô đau đớn và khổ sở như vậy.
Lâm Bạc Thâm gọi điện.
Rất lâu sau mới có người nghe máy, là một giọng nữ nhẹ nhàng và có chút lãnh đạm: “Mấy ngày nữa tôi sẽ nhờ người trả lại Xương Sườn cho anh”
Lâm Bạc Thâm không nói, chỉ im lặng lắng nghe.
Phó Mặc Tranh ở đầu dây bên kia, nói: “Tôi cúp máy đây”
“Mặc Bảo”
“Anh có chuyện gì không?”
Lâm Bạc Thâm khắc chế sự chua xót ngập nơi cổ họng, trầm giọng nói: “Không, tôi chỉ muốn nghe giọng của em”
Phó Mặc Tranh trực tiếp cúp máy.
Một tràn tiếng bíp bíp bíp phát ra từ điện thoại.
Lâm Bạc Thâm không trách cô, anh không trông chờ cô sẽ tươi cười như hoa trả lời mình..