Cương 1164:
Trong miệng cô ấy nói xin lỗi, nhưng mi mắt cao ngạo, lạnh lùng, trong giọng nói không có chút gì áy náy.
Bởi vì những gì Lâm Bạc Thâm yêu cầu cô ấy tiết lộ là đi ngược lại mong muốn của trong lòng cô ấy.
Lâm Bạc Thâm nói: “Không sao.”
Từ Trân liếc nhìn xung quanh, bởi vì công việc của mình, cô ấy có thói quen yêu cầu tính bảo mật cao, nói: “Ở đây không an toàn. Chúng ta đổi sang chỗ khác đi”
Lâm Bạc Thâm nói: “Tôi đã bao quán cà phê này rồi. Sẽ không có ai vào cho đến khi chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện”“
Từ Trân theo bản năng khẽ giật mình, bất kể là chỗ ngồi trong quán cà phê hay vị trí ngoài trời, thật sự không có khách, người phục vụ cũng không tới quấy rầy họ.
Từ Trân liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt cô, thần sắc bình tĩnh, lòng dạ thâm trâm.
Cô ấy chợt hiểu tại sao mình điều trị cho Phó Mặc Tranh lâu như vậy, mà cô vẫn chưa hết bận.
Bởi vì người đàn ông mà Phó Mặc Tranh đem lòng yêu quá tốt, quá xuất sắc, anh ta vừa xuất hiện, tất cả mọi người phải nhường đường.
Lâm Bạc Thâm nói: “Nếu cô không cần đồ uống, chúng ta có thể bắt đầu”
Từ Trân ra hiệu cho người phục vụ, dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Cho.
tôi một lý cà phê, cảm ơn”
Người phục vụ mang cà phê tới, sau khi rời đi, Từ Trân nhấp một ngụm cà phê, nói: “Anh Lâm có gì muốn biết, cứ hỏi đi. Tôi không có nhiều thời gian, nửa tiếng thôi.”
Từ Trân nhìn xuống đồng hồ.
Lâm Bạc Thâm hỏi thẳng: “Cô ấy đi tư vấn tâm lý khi nào? Bao lâu rồi?”
Từ Trân nói: “Bốn năm rồi, đã lâu nhưng gần đây chúng tôi không gặp nhau, Tranh Tranh cũng không tìm tôi. Cô ấy không tìm tôi, chắc hẳn chuyển biến đã tốt hơn”
“Lúc trước cô gọi cho cô ấy, là tôi nhận. Nghe cô nói cô ấy đã lâu không uống thuốc. Chuyện là như thế nào?”
Từ Trân trả lời: “Cô ấy bị trầm cảm, cần dùng thuốc để ức chế chứng trầm cảm, nhưng tác dụng phụ của thuốc điều trị trầm cảm tương đối lớn. Sau khi dùng thuốc trong thời gian dài sẽ gây ra phản ứng chậm chạp. Cô ấy là nghệ sĩ dương cầm, một nghệ sĩ nổi tiếng thế giới, đòi hỏi độ nhạy bén với ngón tay rất cao, cho nên, nếu tình hình không đặc biệt nghiêm trọng, cô ấy sẽ từ chối uống thuốc. Bệnh nhân có.
nguyện vọng của bệnh nhân, chúng tôi làm bác sĩ không thể bắt buộc”.
Bệnh trầm cảm.
Ba chữ này như tảng đá nện vào lòng Lâm Bạc Thâm, khơi dậy sóng gió ngàn trùng, miên man không dứt.
Lâm Bạc Thâm khép hay tay đặt ở trên đùi, ở chỗ người ta không thấy, run rẩy.
Trước khi đến Philadelphia, không phải anh chưa xây dựng phòng tuyến tâm lý.
Cô ấy đến gặp bác sĩ tâm lý để tham khảo ý kiến, chắc có điều gì đó không ổn, anh nghĩ răng đó là một khoảng thời gian dài không hạnh phúc hoặc đau khổ.
Nhưng anh thực sự không ngờ tới là bệnh trầm cảm, nghiêm trọng đến mức cần uống thuốc.
Lâm Bạc Thâm há miệng muốn nói gì đó, nhưng như có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, dùng sức nuốt xuống, mới phát ra tiếng nói bình thường: “Là trầm cảm tầm trung hay trầm cảm nặng?”
Từ Trân tỏ ra bình tĩnh, có vẻ đã sớm thường xuyên tiếp xúc với những chuyện như này, cô ấy nói: “Trầm cảm nặng. Nhưng bây giờ đỡ rồi. Trầm cảm là một bệnh mà bệnh nhân khó phát hiện. Những người bị trầm cảm ít giao tiếp xã hội hơn. Mà thông thường, trước mặt người ngoài họ thường trầm lặng hoặc ít nói nên bạn bè xung quanh cũng khó nhận ra “.
‘Yết hầu Lâm Bạc Thâm lên xuống, bàn tay run rẩy hỏi: “Vậy cô ấy tự phát hiện hay bạn bè xung quanh phát hiện ra?”
“Đầu không phải.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!