Phó Mặc Tranh không hứng thú gì mấy, phất phất bàn tay mảnh mai thon dài, nói: “Lần nào cũng là video giống nhau, có gì hay mà xem đâu”
“Lần này cũng không chắc à nha, đúng rồi, em nghe bảo trong danh sách những khán giả mua vé vào cửa, có không ít những người giàu có, hình như còn có cả siêu sao quốc tế nữa đó, chị muốn coi video tìm thử không?”
Phó Mặc Tranh quấn một tấm chăn quanh người, nói đùa với cô: “Nói cứ như mấy người nhà giàu với mấy siêu sao quốc tế kia tới nghe buổi biểu diễn piano của chị thì trả tiền nhiều hơn những khán giả khác.
vậy: “Xí, cô chủ à, em biết chị không để ý tới tiền, chị là người có tiền, nhưng trợ lý nhỏ như em tốt xấu gì cũng được thơm lây theo chị, chị càng nổi tiếng hơn thì sau này dù cho em có đổi nghề thì cũng có nhiều chuyện để nói hơn. Em có thể nói với người ta là, trước đây tôi làm trợ lý của Momo đấy nhé, mấy chuyện kiểu này thấy nhiều lắm rồi, cũng bình thường thôi. Biết bao người giàu có và quyền quý đều quỳ rạp dưới tiếng đàn piano của Momo đấy”
Phó Mặc Tranh bị cô ấy làm phiền, bật cười cầm lấy máy chụp hình trong tay của cô ấy, cười trêu chọc: “Để chị xem nào, rốt cuộc là có bao nhiêu người giàu có đây, hay là chị chọn cho em một anh đẹp trai trẻ tuổi rồi liên lạc với người ta, em đi xem mắt người ta luôn nhé?”
Ngô Vi lườm một cái: “Nhà giàu cũng chẳng thèm để ý tới đứa vừa nghèo vừa lùn như em đâu. Nhà giàu người ta để ý tới chị thì có, em á, em làm trợ lý quèn của chị thì còn tin được”
Ngô Vi nhoài người qua, nói: “Nhưng mà nói thật ấy, em thật sự thấy trong cái video mờ mờ này có một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, đẹp trai như thiên thần vậy á!”
Phó Mặc Tranh cười giễu nói: “Đã là video mờ mờ rồi, sao em thấy rõ được người ta có đẹp trai hay không chứ, có lẽ là do kính lọc làm mờ ở mức cao”
“Chị không tin thì em cho chị xem”
Ngô Vi cầm máy chụp hình, cẩn thận tìm hai bóng người kia, tìm rất lâu, bởi vì mặt người thật sự quá nhỏ, hoặc có lẽ vì ánh sáng trong phòng hòa nhạc quá tối, nên chất lượng hình ảnh không rõ lắm.
Hình ảnh tạm dừng.
Ngô Vi chỉ vào gương mặt đó, phóng to lên: “Chị xem này, anh này đẹp trai lắm đúng không?”
Phó Mặc Tranh lơ đãng liếc nhìn một cái, hàng mi run lên, khuôn mặt này, có hơi quen quen.
Gô với tay cầm lấy máy chụp hình, nhìn thật lâu.
Ngô Vi nói: “Đẹp trai lắm đúng không? Chị nhìn tới ngơ ngác luôn rồi hả?”
Chất lượng hình ảnh thật sự rất mờ, đường viền gương mặt điển trai của người đàn ông thật sự na ná với người kia, nhưng thế giới bao la rộng lớn thế này, người giống nhau cũng không ít, hẳn là không phải anh rồi.
Bảy năm trước, bọn họ chia tay xong cũng không liên lạc lại với nhau, sao anh lại tới nghe buổi trình diễn piano của cô được?
Phó Mặc Tranh lập tức phủ định suy nghĩ này.
Thế là bình tĩnh trả camera lại cho Ngô Vị, nói: “Mờ quá, không thấy rõ có đẹp trai hay không.”
Nói xong thì kéo chăn lên, nghiêng đầu ngủ bù.
Bảy năm qua, hai việc cô làm nhiều nhất đó chính là, một là đánh đàn piano, hai là ngủ, xã giao không nhiều, tính tình cũng kiềm chế lại rất nhiều, không còn ham chơi như trước đây nữa.
Năm ngoái Phó Hàn Tranh, Mộ Vi Lan và Phó Mặc Hằng tới Philadelphia thăm cô.
Hẹn nhau cả nhà bốn người đi chơi vòng vòng quanh đó, xem như đi du lịch, kêu cô làm hướng dẫn viên du lịch, nhưng cuối cùng ra khỏi nhà thì cô không biết chỗ nào chơi vui, chỗ nào ăn ngon cả, cuối cùng phải nhờ Phó Mặc Hằng lên mạng tra bảng chỉ đường.
Sống ở Philadelphia bảy năm rồi, cũng không biết món ngon, cảnh đẹp ở đâu, có thể thấy được bình thường cô ru rú trong nhà tới cỡ nào.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan thấy cô sống một thân một mình ở Philadelphia, không kết bạn xã giao gì, thế là muốn bắt cô về Bắc Thành.
Về nước phát triển cũng không phải là không thể.
Chỉ cần có tập đoàn tài chính nhà họ Phó chống lưng, cô cũng không cần lo lắng gì, cứ thế phát triển ở trong nước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!