Lướt đến dòng trạng thái của Triệu Hà An đăng lúc chiều.
Dòng trạng thái viết là: Nhóm hai người đóng giữ gỗ phế liệu. Lâm đại thần đến thành phố S công tác, công việc của chúng tôi rất khó để tiến triển.
Còn ảnh là ảnh anh tự sướng, luôn tiện chụp lén Thịnh Hoài Nam ở một góc phòng làm việc.
Lâm Bạc Thâm đến thành phố S công tác rồi? Chả trách, sáng nay anh kéo theo hành lý.
Thành phố S… Lúc chiều Chu Tiểu Ninh cũng nói muốn đến thành phố S.
Lúc Phó Mặc Tranh nghĩ đến bước này, trái tim thật lạnh lẽo.
Không lẽ người bạn trai mà Chu Tiểu Ninh nói là Lâm Bạc Thâm?
Cô không muốn nghĩ tiếp nữa, tắt điện thoại, rất lâu cũng không vào.
giấc được.
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng lại không có chuyện nào có manh mối.
Hai ngày sau, Chu Tiểu Ninh quay về từ thành phố S, mặt mày hớn hở.
Lý Duyệt cười trêu đùa cô ta: “Bạn trai cậu làm gì cậu rồi mà mặt mày hớn hở thế?”
Chu Tiểu Ninh liếc nhìn Phó Mặc Tranh đang im lặng ở bên cạnh, cố ý tỏ ra ngượng ngùng n ớ làm cái đó với bạn trai tớ Cô ta nói rất mập mờ, nhưng biểu cảm của cô ta rõ rành rành là xảy ra gì đó.
Nhịp tim Phó Mặc Tranh rơi một nhịp, đôi lông mi dày khế run lên.
Lý Duyệt trêu chọc: “Cái đó là cái nào vậy?”
Chu Tiểu Ninh đỏ mặt, cười vừa mắc cỡ vừa thẹn thùng, nói: “Ôi chao, cậu biết còn cố ý hỏi, chính là cái đó đó!”
Lý Duyệt cười chỉ chỉ cô ta: “Không ngờ cậu nói dối với hướng dẫn viên xin nghỉ phép là vì đi làm chuyện hư hỏng đó với bạn trai à? Tiểu Ninh, cậu không ngoan nha”
“Tớ vốn không đồng ý, nhưng nhìn anh ấy nhịn đến khó chịu, tớ lại thương, dù sao sau này cũng ở bên nhau, thật ra cũng không có gì. Lúc trước không phải Tranh Tranh cũng từng ở chung với bạn trai sao? Tranh Tranh, cậu nói xem tôi nói đúng không?”
Khiêu khích đến trơ trến.
Phó Mặc Tranh không thèm để ý, bỏ sách trên bàn vào cặp sách, không nói một lời nào mà đứng dậy bỏ đi.
Cô chuẩn bị đến thư viện, ít nhất thư viện cũng yên tĩnh hơn trong ký túc xá.
Chu Tiểu Ninh cầm điện thoại đuổi theo: “Tranh Tranh! Cô đợi đã”
Phó Mặc Tranh chau mày: “Làm cái gì?”
“Có phải cô thấy tôi chướng mắt, cho nên tôi vừa về ký túc xá thì cô liền bỏ đi không?”
“Tôi nói tôi thấy cô chướng mắt thì cô có biến mất không?” Phó Mặc Tranh lười làm bộ với cô ta.
Chu Tiểu Ninh không hề tức giận mà nhếch môi, nói: “Bây giờ cô có thành kiến với tôi, tôi có thể hiểu. Nhưng mà tôi có chuyện cần phải nói rõ ràng với cô, chuyện tôi với đàn anh Lâm ở bên nhau là chuyện sau khi cô với anh ấy chia tay, tôi không có chen chân vào lúc hai người còn yêu nhau. Hy vọng cô có thể làm rõ, đừng có vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác và bôi nhọ sau lưng tôi Phó Mặc Tranh trầm mặt lại, nói: “Tôi không có vô vị như vậy, cũng không rảnh và cũng không có sức lực tâm trí đi đổ oan với bôi nhọ cô.
Còn nữa, tôi nói lại một lần nữa, tôi với Lâm Bạc Thâm đã chia tay rồi.
Chuyện của cô với anh ấy, không cần thiết phải báo cáo với tôi”
“Hả?” Chu Tiểu Ninh tiếc nuối thở dài một hơi: “Tôi vẫn nghĩ quan hệ hai người rất tốt, muốn chia sẻ một chút chuyện vui của tôi với cô thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!