Chu Tiểu Ninh rất hào hứng vì suy nghĩ này, cảm giác dường như bản thân lại tiến gân thêm một bước với Lâm Bạc Thâm rồi.
Cô ta ôm điện thoại đi đến đầu hành lang yên tĩnh, gọi điện thoại cho Triệu Hà An.
“Đàn anh Triệu, anh còn nhớ em không? Em là Chu Tiểu Ninh, bạn cùng phòng với Phó Mặc Tranh, lúc trước chúng ta có gặp qua trong hoạt động đoàn thể xã hội”
Triệu Hà An có chút ngạc nhiên, sao bạn cùng phòng của Tranh Tranh lại gọi điện thoại cho anh ta: “Bạn học Chu, em có chuyện gì sao?”
Chu Tiểu Ninh nói: “Đàn anh Triệu, gần đây Tranh Tranh vì chuyện chia tay với đàn anh Lâm mà rất buồn. Em cảm thấy hai người ấy chia tay nhất định có hiểu lầm gì đó, nhưng Tranh Tranh sĩ diện không chịu đi tìm đàn anh Lâm. Anh có biết… Mấy ngày nay đàn anh Lâm đi đâu không? Tranh Tranh muốn đi hỏi anh ấy cho rõ ràng”
Chu Tiểu Ninh nói rất trôi chảy, còn Triệu Hà An lại không hề biết mâu thuẫn giữa nữ sinh trong ký túc xá, tưởng rằng Chu Tiểu Ninh thật lòng muốn giúp Phó Mặc Tranh.
“Bạn học Chu cũng nhiệt tình thật, quan hệ cùng phòng của các em tốt thật đấy!”
“Đương nhiên, em và Tranh Tranh là bạn thân không có chuyện gì mà không nói với nhau đấy. Đàn anh Triệu, anh mau giúp Tranh Tranh đi, gần đây cậu ấy không buồn ăn uống gì cả, người gầy rộc cả đi, em nhìn mà thấy đau lòng”
Triệu Hà An cũng muốn Lâm Bạc Thâm với Phó Mặc Tranh quay lại với nhau, bèn nói: “Bạc Thâm đi công tác ở thành phố S rồi, có thể đi hai ba ngày”
Ánh mắt của Chu Tiểu Ninh sáng lên, ở vùng khác à?
“Thế anh có biết cụ thể đàn anh Lâm ở chỗ nào trong thành phố S không? Anh ấy ở khách sạn nào anh biết không?”
Triệu Hà An có chút nghỉ ngờ, hỏi: “Tranh Tranh thật sự muốn đến thành phố S tìm cậu ấy sao?”
Chu Tiểu Ninh nói: “Đúng vậy, nhưng Tranh Tranh muốn cho đàn anh Lâm một bất ngờ, nên đàn anh Triệu à, anh nhất định đừng nói cho đàn anh Lâm với người khác biết nhé. Nếu không kế hoạch đi tìm đàn anh Lâm để làm lành của Tranh Tranh sẽ đổ vỡ mất Triệu Hà An ngây thơ, không nghỉ ngờ gì cả: “Khách sạn của Lâm Bạc Thâm là do anh đặt, để anh gửi địa chỉ cụ thể cho em”
Đáy mắt Chu Tiểu Ninh thoáng qua một nụ cười đắc ý: “Được, cảm ơn đàn anh Triệu nhé!”
Sau khi cúp điện thoại thì điện thoại Chu Tiểu Ninh nhận được một tin nhắn từ Triệu Hà An gửi đến.
Là khách sạn và số phòng mà Lâm Bạc Thâm sẽ ở trong thành phố Chu Tiểu Ninh ôm điện thoại quay về ký túc xá với tâm trạng vô cùng tốt, thì nhìn thấy Phó Mặc Tranh đang ngồi ngơ người chỗ bàn học, không nhìn cô ta.
Chu Tiểu Ninh không kìm được đắc ý nói: “Đừng có làm ra cái dáng vẻ giả vờ không nhìn thấy tôi, gần đây tôi phải đi thành phố S tìm bạn trai, mấy ngày tới cô sẽ không gặp được tôi đâu”
Phó Mặc Tranh lười để ý đến cô ta, tâm trạng tồi tệ vô cùng, chỉ muốn ở một mình.
Chu Tiểu Ninh hỏi: “Phó Mặc Tranh, cô không tò mò bạn trai tôi là ai sao?”
Phó Mặc Tranh bĩu môi, lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải tò mò về bạn trai của cô?”
“Cũng đúng, cô chia tay rồi mà, bây giờ thấy giờ người khác cũng chướng mắt chứ đừng nói đến những cặp đôi tình nhân ngọt ngào”
Phó Mặc Tranh hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta, cúi đầu làm bài tập.
Chiều nay Chu Tiểu Ninh xin nghỉ phép hai ngày, nói dối với hướng dẫn viên là mẹ ở quê bị bệnh, phải về nhà chăm sóc cho mẹ.
Tối hôm đó, Lý Duyệt nằm trên giường đắp mặt nạ, vẫn tò mò hỏi: “Tiểu Ninh có bạn trai từ khi nào vậy: Giản Mông lắc lắc đầu: “Tớ cũng không biết, nhưng mà nhìn dáng vẻ cậu ấy gần đây thì hình như mới yêu nhau, đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đấy”
Lý Duyệt nhanh chóng nói: “Không phải cậu ấy vẫn luôn yêu thầm Lâm đại thần sao?”
Vừa nói đến cái tên này xong thì Lý Duyệt liền cắn căn lưỡi, vô thức nhìn về hướng Phó Mặc Tranh ở trên giường.
Nhưng Phó Mặc Tranh không có phản ứng gì cả, lúc này Lý Duyệt mới thở phào một hơi.
Sau khi tắt đèn, Phó Mặc Tranh chui vào trong chăn, cắn ngón tay khóc không thành tiếng.