Phó Mặc Tranh đã chuẩn bị một đống câu hỏi muốn nói rõ ràng với anh nhưng bây giờ trông thấy dáng vẻ lạnh lùng ấy, những lời chuẩn bị nói bị nghẹn ở cổ họng không cách nào nói ra được.
Lâm Bạc Thâm kéo một vali nhỏ màu đen nói: “Nếu không có.
chuyện gì để nói thì anh đi đây”
Anh đóng cửa lại, kéo vali xoay người định đi thì cánh tay lại bị một bàn tay hơi lạnh kéo lại.
“Lâm Bạc Thâm…”
Thanh âm của cô có chút nức nở, anh nghe có chút không nỡ.
Muốn nói lại thôi, cứ nghẹn ngào nghe rất ấm ức.
Lâm Bạc Thâm không quay lại nhìn cô, anh sợ nhìn thấy nước mắt của cô sẽ không quan tâm đến bất cứ cái gì nữa mà lao đến ôm lấy cô.
Phó Mặc Tranh cúi gương mặt nhỏ nhắn xuống, ánh mắt rơi vào cổ tay vững chắc thon dài của anh. Mặt trong cánh tay trái rõ ràng có một hình xăm quả cam nhỏ.
Phó Mặc Tranh òa lên nói: “Tối qua em một đêm không ngủ, em vắt hết óc suy nghĩ rốt cục tại sao anh lại không thích em nữa, tại sao lại muốn chia tay với em. Nếu là những lý do anh nói ở công viên lúc trước thì em sẽ thay đổi”
“Anh không thích em ngây thơ, em sẽ cố gắng trở nên trưởng thành, anh không thích em cứ quấn quít chiếm dụng thời gian làm việc của anh thì em sẽ không quấn quýt lấy anh nữa, anh nói công việc của anh bề bộn rất mệt mỏi không muốn trả lời tin nhắn và điện thoại của em thì sau này em sẽ không tùy tiện gửi tin nhắn hay gọi điện cho anh nữa”
“Những việc này em đều có thể thay đổi. Lâm Bạc Thâm, không chỉ mỗi anh phối hợp với em mà em cũng có thể phối hợp theo cách của anh”
Cô chưa từng thích ai như vậy, thích đến mức đánh mất lòng tự trọng của mình, mặc cho đối phương vứt bỏ cô cô vẫn cứ chạy lên giữ anh lại.
Cô thật sự rất thích anh, cho dù đánh mất chính mình thì vẫn muốn tiếp tục thích.
Có thể qua năm năm, mười năm nữa lúc cô quay đầu nhìn lại đoạn tình cảm này, cô sẽ cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc. Nhưng bây giờ cô mười tám tuổi, cô không cần cái gì cả, cô chỉ muốn có anh.
“Lâm Bạc Thâm, chúng ta quay lại đi! Em thật sự không muốn chia tay với anh”
Cô khóc không ngừng, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên cánh tay Lâm Bạc Thâm, mỗi giọt nước mắt như một đốm lửa nhỏ, đốt cho.
Lâm Bạc Thâm bị thương đầy mình.
“Không chia tay… Có được không?”
Bàn tay nhỏ xanh xao kéo cánh tay của Lâm Bạc Thâm ấy nắm càng chặt hơn.
Lâm Bạc Thâm hít một hơi sâu, kìm nén cảm xúc rối như mớ bòng bong trong lòng, quay người qua nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô, nói: “Đừng ồn ào nữa, không hợp chính là không hợp. Em có sửa thế nào cũng không giải quyết được vấn đề, huống hồ, em không sửa được”
Hai tay Phó Mặc Tranh nắm chặt cánh tay anh, khóc lóc lắc đầu: “Em sửa được…”
Giọng nói cô càng nghẹn ngào, thấp kém tột cùng.
Lâm Bạc Thâm cuối cùng vẫn đau lòng, giơ ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, giọng nói lạnh nhạt: “Mặc Mặc, đừng có thấp kém như vậy, sẽ khiến anh khinh thường em đấy”
Chỉ một câu nói rõ ràng mà hờ hững của anh cũng khiến Phó Mặc Tranh dù có kiên trì đến đâu cũng phải tan nát cõi lòng.
Hai tay nhỏ của cô từ từ buông lỏng cánh tay anh ra, dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng, đôi mắt ngấn lệ, đáng thương giống như một con mèo.
bị người khác bỏ rơi.
Lâm Bạc Thâm kéo hành lý, quay người đi vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!