Buổi chiều có tiết học thể dục, học được nửa tiết Phó Mặc Tranh đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Được mọi người đưa đến phòng y tế, lúc tỉnh lại thì thấy Giản Mông.
đang ở bên cạnh cô.
Nữ bác sỹ nghiêm túc hỏi cô: “Cô gái, có phải gần đây cháu đang giảm cân hay không?”
Phó Mặc Tranh lắc đầu.
Nữ bác sỹ không tin, liếc mắt nhìn cô nói: “Cháu đã gầy như vậy rồi không cần phải giảm cân nữa đâu, cháu không ăn uống điều độ thì dạ dày cứ như vậy nhiều lần sẽ bị đau đấy. Cháu bị ngất có lẽ vì cháu không ăn uống đầy đủ nên bị tụt huyết áp. Chỗ cô không kiểm tra những cái khác cho cháu được, cô khuyên cháu nên đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện”
Giản Mông lo lắng nói: “Bác sĩ, không có vấn đề gì nghiêm trọng phải không ạ?”
Nữ bác sĩ rất có trách nhiệm nói: “Đột nhiên ngất đi không phải là chuyện nhỏ, trong trường hợp bị sốc thì sẽ rất phiền toái cho nên tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, cũng không tốn kém lắm, các cháu còn trẻ như vậy vẫn nên có trách nhiệm với sức khỏe của chính mình”
Sau khi Giản Mông đỡ Phó Mặc Tranh đứng lên, nói: “Tranh Tranh, có cần tớ tới bệnh viện kiểm tra cùng cậu không? Sắc mặt cậu nhợt nhạt quá, trông không ổn tí nào”
Toàn thân Phó Mặc Tranh không có tí sức lực nào, nói: “Có lẽ tại mình không ăn uống cẩn thận, cậu dìu mình về kí túc xá nghỉ ngơi một chút đi! Ngày mai mình xin nghỉ ốm, tự mình đi đến bệnh viện được.”
“Cũng được”
Phó Mặc Tranh trở về kí túc xá năm trên giường không ngủ được.
Lúc này uống chút cháo đậu đỏ ở căng tin nên bây giờ thể lực đã khá lên một chút, cầm điện thoại di động chán muốn chết.
Con người lúc bị ốm và không thoải mái thì luôn theo bản năng muốn dựa vào ai đó.
Cô nhớ lại lúc ở nhà trọ ở Lục Thành, cô bị sốt, Lâm Bạc Thâm ở bên cạnh chăm sóc cô, giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, bưng trà rót nước cho cô, còn làm món đậu đũa xào giấm trộn với cơm đút cho cô ăn.
Chính bản thân Phó Mặc Tranh cũng bắt đầu tự khinh bỉ chính mình, rõ ràng anh ấy đã nói những lời tổn thương lòng tự trọng cùng nhân cách của cô nhưng cô vẫn không kìm được nhớ đến anh.
Sợ bản thân sẽ chủ động liên hệ với anh nên đã tắt máy ném sang một bên, trùm kín chăn đi ngủ.
Chiều ngày hôm sau, Phó Mặc Tranh xin nghỉ để đi bệnh viện kiểm tra.
Đầu tiên là kiểm tra lượng đường và các chỉ số trong máu, mặc dù có vài chỉ số hơi lệch nhưng vẫn năm trong phạm vi cho phép.
Sau đó đến phòng kiểm tra dạ dày.
Bác sĩ nam nói: “Cô gái, cô không thoải mái như thế nào?”
Phó Mặc Tranh thành thật nói: “Hôm qua cháu bị ngất lúc học thể dục, bác sĩ nói có thể là bị tụt huyết áp cho nên khuyên cháu tới bệnh viện kiểm tra một chút. Lúc này cháu vừa kiểm tra lượng đường và máu Tồi.: Bác sĩ nhìn lướt qua, hơi nhíu mày: “Mặc dù lượng đường của cô không cao lắm nhưng cũng không đến nỗi có thể bị ngất. Cơ thể cô có triệu chứng gì khác không?”
“Gần đây cháu không muốn ăn lắm, trông thấy thức ăn mặn liền muốn ói, đi học luôn ngủ gà ngủ gật hơn nữa cả người thấy khá uể oải.”
Bác sĩ nam hơi sửng sốt, liếc mắt quan sát Phó Mặc Tranh.
Phó Mặc Tranh cho rằng mình mắc bệnh nan y gì không chữa được, nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Bác sĩ… Cháu có làm sao không ạ?”
“Cô gái, cô có bạn trai không?”
“.. Chuyện đó, trước đây từng có một người. Bác sĩ, rốt cuộc là cháu bị làm sao ạ?”
Bệnh của cô thì liên quan gì đến chuyện có bạn trai hay không chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!