Chương 1096:
“Phải mà, chính miệng Đường Đậu nói cho em đấy, Lâm là hai chữ mộc, Bạc trong mềm mỏng, Thâm trong thâm tình, đúng rồi mà, còn là người Bắc Thành chúng ta nữa chứ”
Vậy nên tài liệu không hề sai.
Mộ Vi Lan nhìn sự lạnh lùng trong mắt anh bèn hỏi: “Anh sao vậy, anh tra ra Lâm Bạc Thâm có gì không tốt hay sao?”
“Không phải, vấn đề không nằm ở cậu ta mà là bố cậu ta”
Mộ Vi Lan cau mày: “Bố cậu ta thế nào?”
“Em còn nhớ chuyện Đường Đậu bị bắt cóc năm mười tuổi không?”
Mộ Vi Lan n ất nhiên là nhớ rồi, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến bố của Lâm Bạc Thâm?”
Phó Hàn Tranh nhíu mày đáp: “Bố của Lâm Bạc Thâm tên là Lâm Hải, tám năm trước đã phạm tội bắt cóc Đường Đậu và vơ vét tài sản của chúng ta, ông ta ra tù rồi.”
Mộ Vi Lan kinh ngạc, mặt tái nhợt cả đi.
Mộ Vi Lan nhớ mãi mùa hè năm ấy, Tiểu Đường Đậu vừa qua sinh nhật lần thứ mười, sau khi tan học ở trường thì bị người ta bắt cóc, đối phương ra giá chuộc người là năm triệu.
Đối với nhà họ Phó mà nói, năm triệu không nhiều, mà năm triệu để đổi lấy sự bình an của Tiểu Đường Đậu lại càng không nhiều.
Cuối cùng sau một hồi sợ bóng sợ gió họ cũng cứu được Tiểu Đường Đậu ra, tội phạm bắt cóc cũng bị bắt về quy án, sau khi nghiêm hình tra hỏi, đối phương khai không có kẻ đứng sau giật dây, chỉ đơn thuần tham tiền nhà họ Phó.
Tiểu Đường Đậu không bị thương nên tình tiết phạm tội của tên bắt cóc kia cũng không tính là nặng, cuối cùng bị phán án tám năm.
Nhưng giờ Đường Đậu lại ở bên con trai của một gã tội phạm bắt cóc, hơn nữa người bị bắt cóc lại chính là Đường Đậu, như vậy làm sao.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan có thể yên tâm đồng ý cho được?
“Chúng ta có nên nói chuyện này cho Đường Đậu biết hay không?”
Phó Hàn Tranh do dự nói: “Để anh nghĩ xem đã, dù nó có biết chuyện này hay không thì nó cũng không được qua lại với Lâm Bạc Thâm nữa. Giờ Lâm Hải đã ra tù rồi, khó mà đảm bảo gã sẽ không phạm tội lần nữa”
Mộ Vi Lan cắn môi có phần lo lắng nói: “Nhưng Đường Đậu thực sự rất thích Lâm Bạc Thâm, nếu như nó không chịu chia tay với Lâm Bạc Thâm có khi nào lại làm loạn lên không?”
Phó Hàn Tranh tất nhiên hiểu con gái mình: “Chắc chắn sẽ làm loạn nhưng chuyện này không thể cho nó tự do chọn lựa được”
Ba ngày sau, nhà trọ Lục Thành mà Lâm Bạc Thâm ở bị cúp cả nước lẫn điện, nguyên nhân là do chưa đóng tiền điện nước đúng hạn.
Lâm Hải liền chạy đến cửa công ty luật Quân Hợp gây chuyện.
“Lâm Bạc Thâm, mày ra đây cho tao! Mày cúp sạch điện nước nhà tao là có ý gì?”
Bên trong công ty luật, Thịnh Hoài Nam và Triệu Hà An nhìn ra ngoài mà đau đầu.
Triệu Hà An tức giận nói: “Báo cảnh sát tóm ông già kia đi chứ!”
Thịnh Hoài Nam than thở: “Mấy ngày trước gây rối đã báo cảnh sát một lần rồi nhưng vô dụng, giải thích xong lại được thả ra. Bây giờ chỉ cần ông ta không tái phạm pháp thì sẽ không bị bắt lại đâu. Ngoại trừ tránh ông ta thì Bạc Thâm cũng chẳng còn cách nào khác”
“Bạc Thâm đúng là xui xẻo khi có một ông bố như vậy mà”